vô tri.
33.
Ôi như thế tất cả đang đi ngược hẳn lại những gì cô muốn. Cô đã mơ được chết một cách bí ẩn. Cô đã làm tất cả để không ai có thể biết liệu cái chết của cô là một tai nạn hay một vụ tự tử. Cô đã muốn gưi đến cho cậu cái chết của mình như một dấu hiệu bí mật, một dấu hiệu của tình yêu từ thế giới bên kia, mà chỉ mình cậu mới hiểu được. Cô lượng những viên thuốc ngủ, trừ việc, có thể, nhiệt độ đã tăng lên trong khi cô mê man. Cô đã nghĩ giá lạnh sẽ nhận chìm cô vào giấc ngủ và cái chết, song giấc ngủ quá yếu ớt; cô đã mở mắt và nhìn thấy bầu trời màu đen.
Hai bầu trời đã chia đôi cuộc đời cô: bầu trời xanh, bầu trời đen. Chính dưới cái bầu trời thứ hai kia cô sẽ đi về phía cái chết của mình, về cái chết thực của mình, cái chết xa xôi và tầm thường của tuổi già.
Còn cậu? Cậu sống dưới một bầu trời không tồn tại với cô. Cậu không tìm kiếm cô nữa, cô không tìm kiếm cậu nữa. Kỷ niệm không khơi dậy trong cô cả tình yêu lẫn hận thù. Nghĩ đến cậu, cô thấy như tê liêt, không ý nghĩ, không cảm xúc.
34.
Cứ cho là đời người dài tám mươi năm. Ai cũng tưởng tượng ra và tổ chức cuộc đời mình trong quãng thời gian đó. Điều mà tôi vừa nói, ai ai cũng biết nhưng người ta hiếm khi nhận ra rằng số lượng thời gian được chia cho chúng ta không chỉ đơn giản là một dữ liệu về mặt số lượng, một đặc điểm bên ngoài (giống như độ dài của cái mũi hoặc màu của mắt), mà thuộc chính bản thân định nghĩa về con người. Ai có thể sống, với toàn bộ năng lực của mình, gấp đôi thời gian, nghĩa là một trăm sáu mươi năm, sẽ không thuộc vào cùng giống loài với chúng ta. Không điều gì sẽ giữ nguyên trong cuộc đời anh ta, cả tình yêu, cả các tham vọng, cả những tình cảm, cả lòng hoài nhớ, không gì hết. Nếu một người nhập cư, sau hai mươi năm sống ở nước ngoài, trở về đất nước quê hương với một trăm năm trước mặt, anh ta sẽ không cảm thấy nhiều lắm cảm xúc của một Cuộc Trở Về Vĩ Đại, có khả năng với anh ta điều đó không hề là một cuộc trở về, mà chỉ là một ngã rẽ trên chặng đường dài tồn tại của anh ta.
Bởi vì ngay khái niệm tổ quốc, trong cái nghĩa cao quý và mang tính tình cảm của nó, cũng gắn liền với sự ngắn ngủi tương đối của cuộc đời chúng ta, cái dành cho chúng ta qua ít thời gian để chúng ta gắn chặt được với một đất nước khác, những đất nước khác, những ngôn ngữ khác.
Các quan hệ dục tình có thể tràn đầy toàn bộ cuộc đời trưởng thành. Nhưng nếu cuộc đời đó dài hơn rất nhiều, sự mệt mỏi liệu có làm nghẹt đi khả năng kích thích trước khác biệt rất lớn giữa lần giao cấu đầu tiên, lần thứ mười, lần thứ một trăm, lần thứ một nghìn hoặc lần thứ mười nghìn. Nằm ở đâu cái biên giới từ đó trở đi sự lặp lại sẽ trở nên nhàm chán, nếu không thì hài hước, thậm chí là bất khả? Và khi vượt qua giới hạn ấy, quan hệ yêu đương giữa một người đàn ông và đàn bà sẽ ra sao? Nó sẽ biến mất? Hay, ngược lại, các tình nhân sẽ coi giai đoạn tình dục của họ như một thời tiền sử man dã của một tình yêu chân chính? Trả lời những câu hỏi này cũng dễ dàng như là tưởng tượng ra thứ tâm lý của dân chúng sống trên một hành tinh chưa được biết đến.
43.
Khi đó em bao nhiêu tuổi?
Mới hai mươi. Và ngay từ đó, mọi chuyện đã được quyết định, một lần cho tất cả. Chính vào thời điểm ấy em đã phạm lỗi lầm một lỗi lầm rất khó định vị, không thể nắm bắt, nhưng chính nó là điểm xuất phát của đời em, và em chưa bao giờ có thể sửa chữa được nó.Một lỗi lầm không thể sửa chữa phạm vào một cái tuổi ngu dốt. Chính vào cái tuổi ấy mà người ta lập gia đình, có đứa con đầu tiên, lựa chọn nghề nghiệp. Và một ngày người ta biết và hiểu ra nhiều điều, nhưng đã quá muộn, vì cả cuộc đời được quyết định vào cái lúc người ta còn chưa biết gì cả.
52.
Ở trường đai học, những giấc mơ du hành tới các ngôi sao quyển rũ bà. Hạnh phúc làm sao được trốn chạy thật xa vào vũ trụ, một chốn nào đó nơi cuộc sống biểu hiện một cách khác với ở đây và không cần đến cơ thể. Nhưng mặc cho những thứ tên lửa tiên tiến nhất, con người sẽ không bao giờ tiến xa vào vũ trụ. Nỗi ngắn ngủi của cuộc đời biến bầu trời thành một cái nắp vung màu đen mà người ta không ngừng lao lên, vỡ tung đầu, rơi lại xuống đất, nơi tất cả những sinh vật sống đều ăn và đều có thể bị ăn.
Khốn cùng và cao ngạo. “Trên lưng một con ngựa, thần chết và một con công”. Bà đứng trước cửa sổ và nhìn lên bầu trời, bầu trời không có ngôi sao nào, cái nắp vung màu đen.
53.
Anh cho toàn bộ đồ đạc vào vali, nhìn khắp căn phòng để chắc chắn không bỏ quên thứ gì. Rồi anh ngồi xuống bàn và, trên một tờ giấy ghi tên khách sạn, anh viết:
“Ngủ ngon nhé, phòng thuộc về em cho đến trưa mai…” Anh những muốn nói gì đó thật dịu dàng, nhưng cùng lúc anh tự cấm mình để lại dù chỉ là một từ sai quấy. Cuối cùng, anh viết thêm, “…em gái của anh”.
Anh đặt tờ giấy lên thảm chỗ cạnh giường để chắc chắn rằng cô sẽ nhìn thấy nó.
Anh gọi một cái taxi đi ra sân bay. Trời đã tối. Máy bay bay lê một bầu trời tối đen, rồi lao vào những đám mây. Sau vài phút bầu trời mở ra, yên bình và thân thiện, điểm xuyết bởi các ngôi sao. Khi nhìn ra ngoài từ ô cửa kính tròn, anh nhìn thấy, ở một góc trời, một hàng rào thấp bằng gỗ và, trước một ngôi nhà bằng gạch, một cây thông mảnh dẻ giống như một cánh tay giơ lên.
- Milan Kundera
Comments
Post a Comment