Từ rất sâu.
Trích đoạn.
Khi không làm gì hết, đột nhiên tôi sẽ nghĩ về An Anh. Một khi tôi đã bắt đầu nghĩ về cô, mọi chuyện sẽ tự động tuôn ra như nước khoáng từ một cái vòi công cộng. Hình ảnh của An Anh, An Anh dịu dàng, An Anh cáu giận, An Anh ngồi bó gối trên bàn bếp, An Anh cười xuề xòa như trẻ con khi tôi mắng cô ấy vì chuyện gì lặt vặt, An Anh thật gần gũi đến độ có một vài giấc mơ mà ở đó cô nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt nâu lơ trầm buồn và mỉm cười vui vẻ. Dưới ánh sáng của một mùa hè được nối tiếp nhau, có thể chúng tôi đã vô cùng hạnh phúc.
Cậu ta đã từng bảo tôi rằng,
cô gái này không phải là cái gì cậu đạt được đâu, không hề, cô ấy không giống
chiến lợi phẩm hay theo cách nhà văn các cậu vẫn nói, một món đồ để làm tin. An
Anh giống như là, An hơi cúi đầu xuống nghĩ ngợi, rồi cậu ta à lên và nói, đúng
vậy đấy, tớ nghĩ ra rồi, cô ấy giống như là khi cậu đọc một cuốn sách và cậu đột
nhiên thấy thèm hút thuốc đến chết được. Phải đó Họa Mi, cô ấy là điếu thuốc đó
đấy. Vậy là lúc nào cậu cũng thèm khát vậy ư, tôi hỏi, An không trả lời. Nhưng
trong cái dáng đứng yên lặng bám thành một khối của cậu ta, tôi nghĩ rằng cả
hai chúng tôi đều biết rõ.
An Anh, đối với tôi, cô cũng
giống như vậy. Cô là một mùa hè dù chắp nối nhưng vẫn trải dài và mênh mông như
thảo nguyên đầy hoa cúc dại. Nếu có thể, tôi đã từng muốn được đưa cô đến đó,
ru cô ngủ và dưới ánh nắng lấp lánh của mặt trời tháng sáu, tôi đã tết cho cô một
chiếc vòng nhỏ đầy hoa.
Cuộc sống trong bệnh viện nhàm
chán đến độ tôi để mặc mình suy nghĩ ngày một nhiều hơn. Phần lớn thời gian tôi
cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước khi tôi mười tám tuổi. Khi đó tôi
vừa học xong cấp ba và chuẩn bị thi lên đại học. Mình có học chăm chỉ không nhỉ,
tôi nghĩ, nhưng không cách nào hình dung ra được. Bằng một cách nào đó, mẩu kí ức
ấy giống như một cuộn băng đã bị xóa dữ liệu trắng trơn. Khi tôi đưa nó vào đầu
đọc, màn hình ti vi sáng rỡ lên rồi biến thành một mặt biển nhiễu loạn. Những
con chim hải âu chắp cánh bay nhưng không nổi, rốt cuộc chúng đập cánh tuyệt vọng
rồi bay thẳng vào những cột sóng cuồng nộ đang đâm ngang xuyên thủng khí trời.
An đều đặn tới thăm tôi khi
mùa hè kết thúc.Những ngày nóng nực quen thuộc dần bị thay thế bởi từng đợt gió
heo may. Bên ngoài cửa sổ, khi tôi thức dậy bầu trời quang đãng hơn, thời tiết
bắt đầu ấm áp. Nhưng tôi thấy buồn. Không thể nào chịu nổi. Cảm giác đó tồi tệ
đến mức tôi có muốn cũng không khóc được. Tôi không muốn cử động chân tay hay đứng
dậy để ra ngoài đi dạo, mặc dù tôi có thích mùa thu đến bao nhiêu. Nếu mỏi tôi
sẽ xoay người một chút, sang phải hoặc trái hoặc nằm ngửa nhìn lên trần nhà.
Thi thoảng, khi tôi không để ý, kim truyền nước sẽ bị dốc ngược lên khiến cho
máu của tôi tan lẫn vào mảnh dây nhựa nhỏ xíu. Tôi làm thế vài lần cho đến khi
y tá bảo tôi đừng làm như thế nữa. Nhìn thấy máu của chính mình làm tôi nhận ra
tôi cũng là một con người, rằng nếu bị tổn thương tôi sẽ thấy đau và những vết
thương có thể làm tôi chảy máu. Sau khi biết được điều này, tôi đã khóc một
chút.
-này An – một hôm, như mọi khi
An đang cắt gọt một thứ quả gì đó mà tôi sẽ không ăn, còn tôi nằm nghiêng sang bên
trái để nhìn cậu ta cho rõ – có bao giờ cậu nghĩ đến chuyện tất cả chúng ta đang
ở trong một giấc mơ không?
-ý cậu là sao? – An nói, giọng
cậu ta mảnh và bởi cậu ta cứ cúi gằm, nghe như thể tiếng những con cá con đang
đạp nước. Tôi không nói gì thêm một lúc mà để mặc mình liên tưởng tới những cái
bong bóng tí hon.
-nghĩa là, chúng ta đang không
sống theo đúng nghĩa của từ này – tôi nói, thử thu hút cậu ta bằng cách nhìn
chăm chú – tớ muốn nói là, đến hôm qua tớ mới thực sự thấy là tớ đang sống,
đang hít thở đúng nghĩa, tớ thấy đau và có cái gì đó đang nuôi dưỡng tớ từ bên
trong. Nhưng mà, chỉ đơn giản là vậy thôi. Không hơn. Cậu hiểu không, bởi tớ
cũng không biết phải giải thích thế nào.
-kiểu như cậu là cái vỏ. - An
nói, cuối cùng, sau một lúc rất lâu, cậu ta ngẩng đầu lên.
Đôi mắt của An là một trong những
thứ hiếm hoi tôi hay gặp trong các giấc mơ ngắn ngủi của mình, hay là thứ tôi sẽ
vô tình nhớ về khi ngồi ngoài hiên nhà, khi tôi đi lang thang qua sảnh của bệnh
viện, khi tôi đánh răng vào buổi sáng và xem xét kỹ chính mình trong gương. Đôi
mắt trực diện của An rất hiếm khi để cho tôi bắt được, cậu ta như con hoẵng nhỏ
chẳng lúc nào ngồi yên.
-ừ đúng rồi, là cái vỏ. – tôi
thử ngồi dậy nhưng chống tay lên tôi nghĩ chúng sẽ gãy vụn, viễn cảnh đó thực đến
nỗi chúng làm các giác quan của tôi tê liệt. Tôi quyết định nằm yên. -Mặc dù khi cắt ra như xé một tờ giấy, máu đỏ
sẽ chảy ra và cậu sẽ thấy đau nhói dù sau đó miệng vết thương sẽ tự hồi phục,
cơ thể cậu sẽ tự lành lại. Nhưng vẫn không ổn. Có một điều mà tớ có nghĩ bao
lâu cũng không thể thay đổi được.
-nói tớ nghe xem, Họa Mi. – An
ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Hồi xưa, đã có rất nhiều lần tôi nhìn thấy cậu
ta ngồi khuất trong bóng tối, dù rõ ràng mặt trời đang rọi rực rỡ trên lưng.
Nhưng cố nhiên, cũng giống như
trái tim của An, cậu ta tuyệt đối không bao giờ thỏa hiệp.
-chúng ta trống rỗng. – tôi nói,
thốt ra những từ này với tôi không còn quá khó khăn. Những ngày gần đây, chỉ
nghĩ thôi đã làm tôi muốn khóc – chính xác như vậy đấy, An ạ. Cả tôi, cả cậu. –
tôi ngừng một chút.
-cả cô ấy nữa. – An thêm vào.
-ừ, cả An Anh nữa. – tôi nhắm
mắt lại. Trong không khí tôi nghe được tiếng quạt trần chạy ro ro, nhìn thấu được
cả căn phòng sáng sủa, bầu trời mùa thu xanh xao và trong trẻo. Nhưng không rõ
vì sao, tôi có cảm giác rất thật rằng tôi đang ngủ quên trên bàn uống nước, sau
lưng là một chiếc gối tựa kẻ ca rô đỏ trắng, và chỉ cần tôi mở mắt ra tôi có thể
nhìn thấy ngay, phía bên kia khung cửa sổ là một bầu trời mùa hạ có hình dáng của
biển cả yên bình. Và An Anh, lúc nào cũng là cô ấy, ngồi yên lặng đang cắt dán
tranh ảnh từ một cuốn tạp chí thời trang. Mọi thứ tĩnh lặng trôi. Kí ức đã bị
bóp nghẹt. Và điều đó, tất thảy đều làm tôi đau đớn tưởng chừng sẽ phát điên.
Tôi nghĩ, trước đây cũng từng
có lúc tôi bị như vậy.
Tôi ngủ và sáng hôm sau tôi thức
dậy dưới sàn. Y tá bảo rằng tôi đã làm như thế rất nhiều lần trong đêm. Có lẽ
mình đã làm như vậy thật, tôi nghĩ, có lẽ mình đã làm như vậy đấy. Chính là
mình chứ không ai khác, đã bò ra khỏi giường và mang theo cả bịch truyền nước để
ngủ lăn trên sàn, trong cái bộ dạng gãy gập thế này đây. Có những đêm tôi tỉnh
dậy vào lúc hai, ba giờ sáng và thay vì ngủ lại, sau khi đi vệ sinh tôi ngồi
trên giường, đắn đo xem liệu có nên trải chăn xuống sàn và ngủ thêm một giấc.
Đó là lúc tôi nghĩ mình đã nhìn thấy An Anh.
Xuống
đây với tớ đi, An Anh co ro dưới sàn nhà nhưng cô có vẻ thấy thoải mái và không bị lạnh.
Nhưng y tá sẽ lôi tớ lên đấy, tôi
phân trần, ồ thôi mà, cậu để tớ một mình
thế này sao, An Anh lại làm cái vẻ mặt van lơn của cô ấy. Hoặc là cô ấy thực
sự đáng thương, hoặc mình đã lỡ yêu thương đứa trẻ này hơi quá rồi, tôi nghĩ. Được rồi, cuối cùng tôi nói, nhưng chỉ nốt đêm nay thôi đấy, và tôi
đi vòng quanh để lôi bịch truyền nước xuống đặt song song cạnh bên tôi. Nhìn này, An Anh thích thú nói, những
ngón tay của cô lướt tới lui dọc đường truyền mỏng mảnh, đầu ngón tay cô đi tới
đâu những vụn máu của tôi lại trôi theo hướng đó. Chúng tôi cứ nằm co người lại
như thế, bị ai đó đập tan như những nhành hoa cúc dại trên đồi và ngắm nhìn từng
mảng của cả hai nứt ra và vương vãi khắp nơi, sáng lấp lánh dưới những vạt trăng
non.
Đôi lần tôi cảm thấy lạnh. Cái
lạnh len lỏi vào tận trong lòng, rồi sau đó ngấm vào tim khiến cho lồng ngực
tôi thoáng chốc bỗng trở nên căng tức như muốn vỡ òa. Và tôi choàng tỉnh, lại vẫn
thấy An Anh ở trước mặt mình. Tôi có cảm giác như đứa trẻ này sẽ chẳng bao giờ
ngủ khi chúng tôi nằm cạnh nhau, giống như những ngày hè trước kia hai người nằm
co ro và điều hòa chỉnh xuống rất thấp. Bất cứ lúc nào mở mắt đều thấy được cô ấy
đang cười, đôi mắt cong cong như vành trăng. Lạnh quá, An Anh, tăng nhiệt độ đi. Tôi phàn nàn trong khi mi mắt đổ
sụp xuống. Tiếng cô ấy líu ríu hòa lẫn trong không khí khiến tôi cảm thấy an
tâm. Chờ lát về anh ấy sẽ lấy chăn, tớ đã
để điều khiển ở đâu rồi không biết nữa. Cho tới sáng hôm sau thức dậy thì
tôi đã đang ở trên giường, và đúng là An đang đắp chăn cho tôi thật. Cậu ta
nhìn vào đôi mắt hoảng hốt của tôi, cười yếu ớt rồi lại kéo ghế ngồi kế bên và
tiếp tục làm công việc của mình, giết thời gian bằng dao và hoa quả, lâu rất
lâu sau mới ngẩng lên. An nói, bác sĩ bảo rằng những giấc ngủ của tôi bây giờ
đã dài và sâu tới mức tôi không còn có thể tự mình thức dậy khi nằm co dưới sàn
được nữa. Đó là một dấu hiệu không tốt. Giọng nói cậu ta mảnh và không có thanh
sắc. Nghe cứ như thể đang nhắc về một bản tin thời sự không mấy can hệ gì tới cả
hai. Còn tôi gật gù ra chiều cảm thông. Có lẽ thật sự câu chuyện này đối với
chúng tôi chẳng có liên quan gì thật. Cả hai cứ thế nhìn vào khoảng không phía
sau nhau, và trò chuyện như thể đang nói về một người qua đường nào đó. Tôi cảm
thấy trống rỗng và muốn khóc, nhưng mà tới lúc này thì lại chẳng thể nào khóc
được. Tôi có cảm giác như mình bị ném ra ngoài biển khơi và buộc phải bơi đi
cho dù không hề muốn. Những con sóng ầm ào bên tai làm tôi kiệt sức, ở bên tai
mãi chỉ có những tiếng lùng bùng.
Tôi không nghe được tiếng An
Anh nữa. Cô ấy đang ngủ ở đâu đó, sâu trong tôi.
-này An – Tôi nói. Cậu ta ngẩng
lên chăm chú nhìn. Cứ khi nào chúng tôi mở đầu bằng “này...”, đó thường là một
điều nghiêm túc.
-tớ muốn ra biển.
Comments
Post a Comment