đêm xuân mưa bụi
đang đọc dở một cuốn truyện, thế rồi tự dưng rất nhớ bố. thực ra mấy ngày nay đều nhớ, nhớ tới quặn đau, nhưng không thể làm gì được. hôm nay là ngày mười chín, cũng vừa khéo trăng tròn. ngày mười chín tháng tư bố tự chọn cho mình, không phải là điều gì đó quá trọng đại hay lớn lao tuy nhiên đã trở thành một vết thương nho nhỏ trong tim không sao gạt bỏ. rất muốn nói một câu chúc mừng sinh nhật bố, rất yêu bố, nhận được tin nhắn bố nói cảm ơn con. chỉ vậy thôi cũng đủ. nhưng chỉ vậy thôi cũng quá xa vời hiện thực.
"bữa nay trời trở gió, và mẹ thật sự rất nhớ bố con. thực lòng mẹ rất buồn, mẹ vẫn chưa quen với việc không có bố con ở cạnh."
còn có thể nói gì. nỗi nhớ có hình hài không? có thể phá tan ném vỡ đập vụn hay không?
trong một cơn mê nào đó thấy lại thiếu niên mãi mãi tuổi mười lăm cúi gập người lần tìm từng mảnh tim đã vỡ.
"bữa nay trời trở gió, và mẹ thật sự rất nhớ bố con. thực lòng mẹ rất buồn, mẹ vẫn chưa quen với việc không có bố con ở cạnh."
còn có thể nói gì. nỗi nhớ có hình hài không? có thể phá tan ném vỡ đập vụn hay không?
trong một cơn mê nào đó thấy lại thiếu niên mãi mãi tuổi mười lăm cúi gập người lần tìm từng mảnh tim đã vỡ.
Comments
Post a Comment