blueoner - 1
Trích đoạn.
Lời kể của Toba.
Đồng hồ sinh học của tôi rất chính xác. Mười một giờ đêm là hai mắt sẽ nhíu lại, dễ dàng đi vào giấc ngủ và thức giấc vào năm rưỡi sáng hôm sau. Bởi vậy nên dù có muốn thì tôi cũng không thể nào dậy muộn cho được, trừ khi là quá mệt. Thành thử ra cứ sáu giờ sáng là tôi đã gồi thần người dưới bếp đợi nước sôi để pha trà và phết bơ lên bánh mì chuẩn bị bữa sáng. Vào tầm đó thì Shizu cũng dậy. Cậu ấy luôn trông tỉnh táo và vui vẻ, vẫy tay với tôi. Sau đó tới tám giờ thì Aki xuất hiện ở cửa bếp. Chỉ có Aiba là nếu muốn thấy mặt thì cứ phải đợi tới giữa trưa, cô ấy với tôi sinh hoạt lúc nào cũng không cùng một múi giờ. Khi tôi nói rằng cảm thấy lo ngại cho sức khỏe của Aiba thì cô chỉ thở dài, chuyện nó phải thế rồi, Toba ạ, mặc dù tao không biết tại sao lại nó phải thế nữa.
Tuy nhiên, dù không nói ra nhưng tôi biết lý do Aiba không thể đi ngủ sớm được. Suy cho cùng thì tâm lý cô ấy lúc nào cũng có vấn đề, đương nhiên không tới mức thần kinh, chỉ là tôi cho rằng dư chấn của tuổi dậy thì để lại trong đầu cô một lỗ hổng khó mà lấp đầy ngay cho được. Có lần đang nửa đêm, cô ấy vùng dậy và nói như hét, bây giờ tao bỗng nhiên có cảm hứng chết đi được, mày không thể cản tao, Toba ạ. Và thế là trong lúc tôi còn chưa hiểu gì thì cô đã vơ lấy cái máy ảnh và lao ra khỏi phòng, thậm chí là vọt ra khỏi nhà, sau quay trở lại vào lúc tờ mờ sáng mà chẳng được cái gì nên hồn cả. Hoặc có những ngày cô lên giường từ mười giờ đêm và năm giờ sáng hôm sau tôi vẫn thấy mắt Aiba đang mở thao láo và dán vào một quyển sách dày cộp. Khi thấy tôi cau mày, cô nhỏ giọng thanh minh. Tao biết trông tao như một con cá chết, nhưng mà tao không thể ngủ nếu cứ có tiếng ồn được. Tiếng quạt máy hay điều hòa chạy cũng không được luôn. Giọng nói thành thật tới đáng thương. Tôi không biết làm thế nào để giúp Aiba có thể sinh hoạt như bình thường. Cứ như thể vào ban đêm, một dây thần kinh hoặc một phần nào đó của não bộ cô ấy bỗng nhiên hoạt động vượt năng suất, chăm chỉ rền rĩ như một chiếc máy công nghiệp được hẹn giờ.
Aiba cũng hay đặt tên cho những biểu hiện ấy của mình. Ví dụ như có những ngày cô cho rằng bản thân đang bị điếc tự nguyện. Tự cách ly mình khỏi âm thanh, và đôi khi trong khoảng thời gian ngắn hạn ấy, khả năng giao tiếp và ngôn ngữ của cô cũng gặp phải vấn đề. Diễn đạt thì lủng củng và dễ trở nên cáu gắt. Khiến cho nhiều khi tôi tự hỏi, rằng liệu có phải những người có thiên hướng về thị giác như cô thì mấy giác quan còn lại đều dễ trở nên bất bình thường không.
Aki cũng gần như thế đấy. Shizu nói với tôi, có điều anh ấy là cái dạng cho rằng thời gian mà dành để ngủ thì đúng là lãng phí không thể tha thứ được. Một ngày giỏi lắm chắc Aki ngủ được năm tiếng. Anh ta dành thời gian viết nhạc, đọc sách, nghe nhạc, ngồi thần người, đi làm thêm vào buổi tối, sau đó dạo bộ hoặc ngắm sao. Ăn uống nếu tớ nhắc thì mới nhớ. Khó trách mà thân thể lúc nào cũng héo quắt lại như một cây tần bì trụi lá vào mùa đông vậy. Tôi nghĩ.
Nói chung ấy à, bọn họ đúng là cái kiểu văn nghệ sĩ, chẳng theo quy củ gì. Shizu cười và chốt lại. Tôi thì không cho là như thế, bản thân tôi viết văn cũng khá lâu, người ta hay quan niệm nhà văn nhà thơ tâm tình chỉ có thể dùng đồ thị hàm sin để biểu thị, nhưng trên thực tế thì tôi cũng đâu có đến mức ấy. Thành thử ra tôi cho rằng, cả Aki và Aiba trở nên như vậy thực chất là do chính bản thân họ sớm đã có cái gì đó méo mó từ bên trong.
-Shizu, đến giờ ăn chưa? - Aki xuất hiện ở cửa và nói với giọng còn khê, nhìn thấy tôi, anh ta như mọi khi không chào mà gật đầu một cái. Tôi phát hiện, lúc có Shizu, Aki trở nên thả lỏng một cách tùy tiện.
-Giờ mới có mười giờ.
-Anh muốn ăn. Giờ mà ăn sáng thì sẽ bỏ bữa trưa, mà chờ tới buổi tối thì đói chết mất.
-Nhưng mà, em chưa chuẩn bị gì hết.
-Shizu, anh bảo là anh muốn ăn trưa mà.
Nếu là cách đây hai tháng rưỡi thì tôi nhất định sẽ tròn mắt nhìn hai người họ nói chuyện. Cái kiểu của Aki, giải thích thế nào được nhỉ, rõ là cái kiểu chiếm hữu Shizu rõ rệt đến không thể chối cãi. Đương nhiên dễ thấy nhất là trong những chuyện lặt vặt sinh hoạt hàng ngày, như là tắm lúc nào, bao giờ phải ngủ, rồi thì ăn gì, đi đâu, Aki đối với Shizu lúc nào cũng là một dạng câu mệnh lệnh. Ngữ điệu rõ là bình thường nhưng mà Shizu lại không thể cự nự cho được. Trông cứ như một cô vợ hiền lành bị chồng nạt nộ. Cũng may là hai tháng nay thường hay tán dóc linh tinh với cậu, tôi nhìn mãi cũng thành quen.
-Aki, anh thích ăn gì nào? – Cậu hỏi trước khi ra khỏi nhà.
Khi Aki bảo rằng muốn ăn bánh mì đen, Shizu rủ tôi cùng cậu ấy đi siêu thị.
Hồi chúng tôi mới chuyển đến, nơi này còn chưa khai trương mà đang trong giai đoạn hoàn thiện. Đúng cái đợt Shizu và Aki trở về từ Costa Blanca, siêu thị mới chính thức đi vào hoạt động. Khi Shizu hỏi tôi có muốn cùng cậu ấy tới siêu thị không, tôi chỉ kịp ghi một số thứ cần mua tỉ dụ như vài cái cốc uống trà cho tôi và thìa cà phê cho Aiba, cô ấy có thú vui sưu tập thìa dĩa và bát đũa.
Siêu thị nằm ở đầu phố, có hai tầng. Tầng một không khác lắm các cửa hàng bán đồ tạp hóa mà tôi đã quen nhìn ở đất nước tôi, ở đó có thể tìm được đủ mọi thứ. Tầng hai bán quần áo, một vài món đồ gia dụng và thú vị hơn cả, nó có cả chỗ cho thuê đĩa phim và sách báo. Shizu mua hai túi bánh mì đen, bảo rằng Aki nghiện thứ này kể từ khi họ bắt đầu sống ở đây, nhưng tiệm bánh hay lui tới đã bị phá đi để lấy chỗ xây siêu thị.
-Aki khoái món này lắm. Tớ hay nướng bánh mì ăn với trứng benedict. Hôm nào cùng ăn sáng đi. – Shizu cười nói, thản nhiên như gì. Tôi chưa đủ thoải mái để ngồi ăn sáng với Aki. Cậu ta vẫn chưa thể nhìn thẳng vào mắt tôi khi cả hai nói chuyện được, cung cách cư xử của cậu ta gượng gạo làm sao khi chỉ có chúng tôi trong phòng còn Shizu phải chạy đi làm một việc gì đó. Cũng có lần tôi thử bắt chuyện với Aki, một thứ chuyện ngớ ngẩn tầm phào mà cả hai đều biết. Tôi thấy rõ sự cố gắng tới mức đau đớn khi cậu ta hoàn toàn bất lực trong việc nối tiếp câu chuyện điên rồ của tôi về việc thứ phô mai đóng hộp chúng ta ăn hàng ngày được lấy từ dạ dày của những con bò non bé nhỏ. Thành ra khi Shizu bông đùa về chuyện ba người chúng tôi sẽ ngồi ăn sáng cùng nhau, tôi phải dừng lại một lúc lâu để hít thở.
-không ổn đâu Shizu – tôi nói, nhai môi dưới của mình – tớ không nghĩ là mình hợp với Aki đâu. Aiba bảo cậu ta kì cục lắm. Nếu Aiba nói thế, thì tức là như thế đấy. – hôm rồi Aiba kể tôi nghe chuyện cô ấy gặp Aki. Cô ấy làu bàu, này, cái thằng cha đó đáng ghét thì không đến mức, nhưng mà cũng kì cục lắm đấy nhé. Thế là tôi chả muốn hỏi thêm cái gì nữa.
-này Toba, ban đầu thì anh ấy như thế thôi. Rồi cậu xem, khi mà thân thì anh ta sẽ phát tiết hết đấy. – Shizu xoa đầu tôi. Cậu ta cao hơn tôi một tí nhưng bằng tuổi tôi và Aiba, bị xoa đầu khiến tôi thấy mình như con nít đang được người lớn dỗ dành. Đôi khi tôi nghĩ rằng có lẽ Shizu không nhận ra đâu và chắc là cũng chẳng ai nói cho cậu ta biết, nhưng những gì tôi cảm nhận rõ ràng ngày hôm ấy đó là, Shizu có lẽ là người trưởng thành nhất trong cả bốn người.
-cậu còn muốn mua thêm gì không? – tôi hỏi Shizu. Cậu ấy vẫn đang đi loanh quanh ở khu đồ đông lạnh, cầm lên một khay pizza đóng hộp rồi lại bỏ xuống, sau đó cậu ta đi tới quầy hoa quả và ngồi xuống nhặt nhạnh một đống táo với dâu tây.
-Aki thích cái này, cả cái này nữa, mình có thể làm món này cho anh ấy, cả món kia nữa. – và Shizu cứ ngồi bệt dưới đất lẩm bẩm như thế, chọn đủ thứ thả vào cái giỏ của cậu.
Hôm đó tôi nhận ra thêm một điều mà sau này tôi lại càng có cơ hội để củng cố cho vững chắc hơn, ấy là tất cả mọi việc Shizu làm, từ những chuyện nhỏ bé như chọn màu cho bàn chải đánh răng hay làm đồ ăn sáng, vị cà phê cho đến bột làm bánh hay những chuyện to tát, chẳng hạn như đi đâu chơi vào cuối tuần hay nên ăn tối ở đâu, những chuyện đại loại thế đều mang cùng một mục đích: làm sao cho Aki vui lòng.
Tất cả những quyết định Shizu đưa ra nếu mới nghe thì sẽ có cảm giác cậu ta là một kẻ bốc đồng nhưng thực chất, những việc làm đó đều dựa trên sự vui thích của Aki. Niềm vui của Aki là tuyệt đối, chưa bao giờ tôi thấy họ bất đồng hay lục đục với nhau. Thoạt nhìn thì dường như Shizu là người nắm quyền điều hành mọi việc, nhưng xem xét kỹ hơn thì ta mới thấy nó giống như cậu ta đang tuân theo một bản qui tắc ngầm.
Shizu là như vậy đấy. Cậu ấy luôn biết cách làm cho người khác cảm thấy bản thân mình thật đặc biệt. Shizu nhìn có vẻ ngu ngốc và trẻ con nhưng cậu ấy lại là người vô cùng để ý những tiểu tiết. Cậu ấy biết tôi thích và ghét ăn những gì dù chỉ mới quen nhau chưa được bao lâu, cậu ấy nhận ra cả một vài sở thích và thói quen hoạt động thường nhật của cả tôi và Aiba mà tôi đồ rằng ngoài gia đình của chúng tôi ra thì chẳng mấy ai thèm quan tâm đến. Shizu quan sát và ghi nhớ mọi thứ vào não bộ của cậu ấy. Cách cậu ấy quan tâm tới những người xung quanh là một điều vô cùng đặc biệt.
Đôi khi tôi chăm chú dõi theo Aki và Shizu khi họ đi dạo dưới phố. Đứng từ ban công phòng mình tôi có thể nhìn thấy họ nắm tay nhau và đi dưới ánh trăng, lúc nào Shizu cũng đi phía bên trái Aki và chưa một lần đổi khác. Thi thoảng Shizu phá lên cười, giọng cười sảng khoái và vui tai của cậu ấy khiến tôi cũng thấy buồn cười theo. Cũng có một khi nào đó, họ dừng lại một lúc thật lâu, trong khi Shizu đang mải nhìn lên bầu trời mùa xuân thăm thẳm, Aki sẽ khẽ khàng vòng tay ôm cậu ấy. Cái cách mà họ chạm vào nhau, cách họ nhìn nhau trong những bức ảnh của Aiba đều làm trái tim tôi buồn bã. Tôi biết tôi nên thấy mừng cho họ, cái chuyện tình cảm của hai con người mà tôi từ sớm đã nảy sinh yêu mến này. Nhưng biết phải làm sao, khi mà sự hạnh phúc của họ tỏa ra thứ mùi hương của loài hoa nhiệt đới, rực rỡ và cuồng nộ giống như chỉ còn mình họ là tồn tại trên thế gian.
Ban đầu tôi tin rằng Shizu chỉ nói đùa. Tôi thậm chí đã đánh thức cả Aiba dậy để bảo với cô ấy Shizu vừa đùa tôi và kể lại cho cô ấy nghe, sợ hãi đến mức thấy tức cười.
-này Aiba, vừa nãy Shizu đứng trong bếp và tao thấy cậu ta đang nướng bánh mì. Thế là tao hỏi, làm cho tớ nữa được không. Tất nhiên là tao chỉ nói thế thôi và kể cả Shizu có làm thật thì tao cũng sẽ tha cái chỗ đồ ăn đó về phòng chứ không đời nào, dĩ nhiên không đời nào tao ngồi trong bếp ăn sáng cùng Aki. Mày hiểu không? – tôi túm vai Aiba và giũ cô ấy như đang giũ một cái chăn đầy bụi. Vào giờ này Aiba không thể mở mắt và cô ấy hoàn toàn mất khả năng nói chuyện như bình thường. Phải cố gắng lắm tôi mới có thể giữ Aiba ngồi thẳng mà không đổ sụp xuống như một con búp bê bằng rối – nghe này, đây mới là đoạn buồn cười này, đúng lúc đó thì Shizu bê ra ba cái đĩa, trời đất, tao chết lịm luôn. Và lúc đấy thì Aki đã ở đằng sau rồi. Cậu ta ở ngay sau lưng tao, cậu ta bối rối khủng khiếp vì tao thì cứ đứng lù lù chắn đường cậu ấy.
Aiba phát ra một loại âm thanh nhỏ xíu tôi không hiểu. Cô ấy cố mở mắt nhưng không nổi. Aiba tính nói cái gì đó nhưng Aiba-không-được-ngủ-đủ-giấc đã ngăn chặn khả năng phát âm và biểu đạt ý nghĩ bằng lời nói của cô.
-thôi ngủ đi. – tôi đặt Aiba xuống giường. Không cần phải nói cô ấy trở lại giấc ngủ ngay lập tức, nhanh đến mức cứ như thể chưa từng có ai làm gián đoạn nó bằng cái cách thô bạo giống như tôi vừa làm.
Trở lại với câu chuyện hồi nãy. Vì tình thế không thể tồi tệ hơn nên tôi nhắm mắt làm liều. Đó là lần đầu tiên tôi ngồi chung với Aki lâu đến thế. Bữa sáng là khoảng thời gian yêu thích nhất của cả hai nên Shizu luôn làm đủ mọi cách để biến nó thành một dạng nghi lễ nho nhỏ. Cái suy nghĩ mình là đồ phá đám y hệt như cái lần đầu tiên gặp họ lại nhen lên trong đầu tôi, dữ dội tới độ tôi không biết mình nên tống hết các thứ vào mồm hay giả vờ đau bụng nữa. Đúng lúc đó Aki nói. Những từ cậu ta nói làm tôi chết khiếp.
-Shizu, cuối tuần này anh được nghỉ đấy. Anh nghĩ là chúng ta nên đi đâu đó, em thấy sao?- Aki nói, mọi thứ rất bình thường, có vẻ như cậu ta không bận tâm lắm tới chuyện tôi đang ngồi đối diện cậu ta và làm cái mặt chẳng có gì là đau khổ mà tôi hay dùng mỗi khi ngại ngùng đến chết.
-còn Toba thì sao? – đột nhiên Aki nhìn thẳng vào tôi và mỉm cười – cậu có đề xuất gì không?
-phải đó Toba, chúng mình nên nhân cơ hội này làm một chuyến picnic. – Shizu đang đứng quay lưng về phía chúng tôi để pha trà quay đầu lại nói.
Tôi chết điếng. Tôi im lặng. Tôi nhìn Aki rồi sau đó tôi nhìn Shizu. Tôi chẳng biết nói gì. Tôi đã luôn nghĩ rằng cái ngày tôi có thể nói chuyện thoải mái về thời tiết với Aki hẵng còn lâu mới đến. Hình dung ra cảnh chúng tôi cùng tham dự vào một chuyến đi chơi rồi chạy nhảy dưới đồi khiến đầu óc tôi quá tải. Aiba đã nói đúng. Cậu ta là một kẻ quá sức kì cục. Mới hôm trước thôi, chúng tôi thậm chí còn chẳng thể nói được với nhau cái gì hay ho ngoài xin chào, trời đang mưa đấy hay Shizu đang ở đâu và tạm biệt.
-tớ nghĩ là sẽ tớ phải hỏi Aiba cái đã. Nhưng đi cắm trại thì sẽ vui. Giống như là hồi còn đi học ấy, sau đó chúng ta có thể mang theo radio và mở nhạc của Cyndi Lauper. – tôi nói, không chắc lắm về những gì mình nói. Đôi khi cũng có lúc tôi mở mồm mà không suy nghĩ như vậy đấy.
-tớ thích Cyndi Lauper! – Shizu hét lên rồi cậu ta giậm chân trên sàn và hát một đoạn trong bài Girls just wanna have fun.
Đầu tôi trống rỗng. Tôi chỉ có thể nhìn thấy căn bếp sáng ánh lên và những tia nắng đậu trên những cái nồi bằng đồng thau yêu quí của Shizu, mùi thơm của trà ô long đang phảng phất trong không khí. Đó là một ngày đẹp trời, tới mức tôi muốn ra ngoài ngay và đi mua cho chính mình một bó hoa. Sau đó tôi bắt gặp ánh mắt của Aki. Cậu ấy quan sát tôi nhưng đôi mắt không có vẻ gì soi mói. Cậu ấy bình lặng mỉm cười, nhìn Shizu và hơi lắc đầu với tôi một chút, rồi thong thả nhấm nháp món bánh mì của mình đầy mãn nguyện. Shizu vẫn đang ca hát cái gì đó, lát sau Aki góp thêm một vài câu. Họ cười đùa với nhau, họ vui vẻ và họ hạnh phúc như những con hoẵng nhỏ. Đột nhiên tôi nghĩ rằng mình muốn khóc. Sau rốt tôi bảo rằng hôm nay cần đến trường sớm và biến mất. Kể cả khi tôi đã đóng cánh cửa lại sau lưng, những âm thanh huyên náo và dịu dàng của buổi sáng ngoài kìa tựa như được đóng khung thành một bức tranh đồng quê vẫn kéo dài văng vẳng.
-vậy đại khái là – Aiba bắt chéo chân trên giường, vừa bấm móng tay vừa nói – tụi mình sẽ đi dã ngoại với tụi nó.
-tao không biết nữa – tôi lẩm bẩm – mày thấy thế nào?
-thế nào à – Aiba dừng bấm móng tay một lát, cô nghĩ gì đó rồi lại cúi xuống bấm móng tay – thì cứ đi thôi.
-ờ, cứ đi thôi. – tôi lặp lại như cái máy. Thực ra tôi vẫn còn một chút cảm giác kiểu như không-thể-nào-thân-thiết-được với Aki, nhưng Aiba chơi với cậu ta còn tôi chơi với Shizu nên có lẽ mọi chuyện sẽ không đến nỗi tồi.
Chuyến dã ngoại được lên kế hoạch bởi tôi và Shizu. Aiba và Aki, nếu phải nhận xét thì quả tình họ giống nhau ở một vài đặc điểm. Tỉ dụ như không bao giờ khoái tham gia vào phần lập kế hoạch hoặc phải đưa ra quá nhiều quyết định cùng một lúc. Aiba sẽ nổi khùng ngay nếu tôi hỏi cô ấy nên chọn trà xanh hay trà nhài, còn Shizu từng kể với tôi nếu bắt Aki phải cân nhắc giữa nhà hàng Ấn Độ hay nhà hàng Ý thì anh ta sẽ đắn đo suy tính cả ngày luôn. Thành ra từ chọn địa điểm đến việc chuẩn bị mang theo những món gì đều do tôi và Shizu đề xuất.
Shizu tham khảo trên mạng, đồng thời hỏi thăm xung quanh về các khu vực vui chơi lí tưởng. Rốt cuộc sau một hồi thăm dò, chúng tôi nhất trí chọn Jardin de Can Sentmenat. Từ khu căn hộ đi xe tới công viên chỉ mất chừng năm mười phút, công viên rất rộng và cảnh trí cũng đẹp. Nghe đâu có cả thác nước. Hai người kia thì cứ ngồi ngẩn ra và nhìn chằm chằm tờ danh sách, thi thoảng nói vài câu rồi im lặng.
Hoặc thế. Hoặc là họ sẽ quay sang trò chuyện với nhau. Họ thì thầm những điều kì lạ, mỉm cười trước một đề tài chung yêu thích nào đó, họ ôm những cái tách cà phê trong tay và họ gọi tên những vì sao mà bằng mắt thường không thể nào nhìn thấy. Trong lúc đó thì tôi với Shizu cứ cãi nhau mãi về việc nên làm sandwich hay nên làm popcorn, cái nào dễ mang đi hơn và cái nào thuận tiện cho việc di chuyển.
Trong bếp, mùi thơm của thức ăn nấu chín và hương thơm man mát từ các chậu hoa của Aki ùa vào hình thành một không gian nhẹ nhõm tưởng chừng như không thực. Tôi nhìn quanh. Bài hát đang phát ra từ bộ loa gắn trong bếp tên là Harlem on Parade, hát bởi Catherine Russell, tôi nhẩm theo lời bài hát. Tiếng cười nói và tiếng người rì rầm trò chuyện, đường phố ngoài kia đang bắt đầu lên đèn còn cuộc sống nhỏ bé của chúng tôi thì diễn ra ở đây, ngay tại căn phòng này. Tôi đã từng nghĩ rằng khi đến đất nước xa lạ ấy chúng tôi sẽ khó tránh khỏi cảm giác cô đơn. Tôi và Aiba đã từng tin tưởng rất mãnh liệt đây là nơi chúng tôi đến để khóc và để thấy nhớ nhà. Chúng tôi đã rất tin rằng rồi chúng tôi sẽ cảm thấy muốn trở về nhà và thèm khát được bao bọc lấy bởi những thứ thân quen đã bỏ lại.
Có điều mọi chuyện không diễn ra như vậy. Khi đó chúng tôi, chẳng ai trong hai đứa biết được rằng rồi đây - ở chính đất nước này - sẽ gặp họ và có họ kề bên. Giống như một gia đình. Lâu lắm rồi, kể từ khi chúng tôi tốt nghiệp trung học, cái cảm giác gần gụi yêu thương và biết rằng chúng mình sẽ không buồn nữa đâu mới lại hiển hiện rõ ràng đến thế.
Căn bếp nhỏ, thành phố cô đơn. Chúng tôi thậm chí còn nhỏ bé hơn, nhưng không cô độc.
Hôm chuẩn bị cho chuyến picnic một ngày, Aiba xem dự báo thời tiết ở đâu rồi bảo ngày mai trời có thể sẽ mưa đấy. Cô nói điều đó khi chúng tôi đang ăn tối ở ngoài. Shizu giờ này thì chắc là đã đến quán bar nơi Aki làm việc. Tôi nhìn đồng hồ. Chừng một tiếng nữa họ sẽ có mặt ở nhà và Shizu sẽ thò mặt vào bếp hỏi tất cả mọi người xem có ai muốn uống cà phê không. Dĩ nhiên, sẽ chỉ có tôi là từ chối lời đề nghị ấy.
Tôi đã từng nói rằng ở Aiba và Aki có rất nhiều đặc điểm giống nhau. Ngoài cái tính do dự và dễ nổi khùng ra thì còn một điểm nữa, bọn họ đều là những con sâu ngủ. Họ có thể ngủ cả ngày, ngủ chán chê đến mức mệt lả đi nhưng tuyệt nhiên không mấy khi ngủ được vào buổi tối. Ý tôi là, vào cái giờ mà hầu hết được dùng để ngủ thì họ lại không. Có cả tá thứ để làm vào buổi tối, vào nửa đêm, vào tầm tờ mờ sáng. Thi thoảng trong bữa sáng Shizu hỏi tôi vì sao Aiba chẳng bao giờ dậy nổi vào cái giờ này. Tớ muốn làm bữa sáng cho cô ấy, Shizu nói. Chuyện này thì hơi bất khả đấy, tôi trả lời. Bởi Aiba luôn đi ngủ vào lúc sáu, bảy giờ, chuyện cô ấy thức dậy mà còn đủ tỉnh táo để nói một câu thôi đã là rất khó rồi.
Trong khi đó, con sâu Aki thì mặc dù lên giường và thực sự ngủ vào lúc bốn hoặc năm giờ thì sẽ luôn luôn có mặt ở cái ghế trong cùng bên bàn bếp vào lúc tám giờ, không bao giờ chậm trễ, tươi rói như một đồng xu mới toanh và có khuôn mặt minh mẫn của một kẻ được ăn ngủ đúng giờ.
Đừng để bị lừa, một lần khi tôi hỏi thì Shizu nói, cậu nhìn xem, trông anh ấy tràn đầy sức sống ngồi trong góc nhai một cái bánh mì theo kiểu lười nhác và thỏa mãn thế kia, thì chẳng ai lại nghĩ cái kẻ ấy cách đây vài tiếng còn đang đầu bù tóc rối với cổ tay ám đầy mùi thuốc lá đang sáng tác những bản tình ca sầu não. Aki thức khuya bởi chỉ về đêm cậu ta mới có cảm hứng để viết nhạc. Tôi buột miệng rằng mình chưa từng được nghe những bản nhạc của Aki, thế là Shizu cười, nếu muốn thì một lúc nào đó tớ sẽ dẫn cậu đến quán bar của anh ấy.
-này Aiba, giờ còn sớm phải không?- tôi xem đồng hồ một lần nữa rồi hỏi. Quán ăn đông đúc hẳn lên vì tối nay là tối thứ sáu. Aiba tính châm một điếu thuốc nhưng lại thôi. Cô ấy cứ ngần ngừ mãi.
-tao thèm thuốc quá, chết mất. – Aiba rên rỉ.
-ê này, hay là đến quán Aki làm đi. Đến đó mày có thể hút thoải mái. – tôi nói. Dù gì thì bây giờ cô ấy cũng không thể hút trong cái không gian chật chội này được. Hơn nữa, quán chúng tôi đang ngồi là một dạng quán ăn gia đình.
-được không? Nhắm được không đấy? – Aiba hỏi ngay. Aiba mà thèm thuốc thì phiền lắm. Có lần Aiba nửa đêm dựng tôi dậy vì cái bật lửa của cô ấy có vấn đề. Thế là cả đêm chúng tôi cứ đi loanh quanh tìm xem ở đâu còn mở cửa để mà mua một cái.
-tao sẽ gọi cho Shizu hỏi xem. Hôm qua cậu ấy mời mà. – tôi gọi cho Shizu từ điện thoại của Aiba. Điện thoại của tôi đã để ở nhà, mặc cho cô ấy cự nư rằng làm thế quái nào mà tao lại có số của cậu ta trong máy. Thực ra là vào cái lần trao đổi số điện thoại với Shizu, tôi đã cẩn thận làm giúp cô ấy việc này.
-ái chà, Aiba đấy hả? Hiếm hoi thật đấy. – sau ba hồi chuông thì Shizu bắt máy. Giọng cậu ấy khá vui vẻ và có khi đang say. Tôi thoáng nghe thấy tiếng nhạc jazz từ đầu dây bên kia nhưng không tài nào nhớ nổi tên bài hát.
-ồ tiếc quá, tớ đây, Toba đây – tôi nói – này Shizu, cái quán của Aki tên là gì ấy nhỉ? Giờ bọn này ghé qua tí được không? Có phiền không?
-a Toba – giọng Shizu vút lên như tiếng trẻ con, cậu ta cười một chập rồi nói tiếp – Appledore. Cậu đi từ khu nhà tụi mình nhé, rồi rẽ trái, đi lên chỗ ngã tư thì cứ đi thẳng nhé, đi một lèo rồi rẽ phải vào cái dãy phố nhỏ có con hươu cao cổ ấy, đến đó là thấy biển hiệu rồi. Tớ sẽ chờ ở cửa. Tớ mặc áo màu xanh.
-tớ biết mặt Shizu mà. – tôi đáp, chúng tôi cười một tí rồi Aiba giục tôi cúp máy.
Còn chừng một tiếng nữa Aki sẽ tan ca, vậy nên chúng tôi quyết định đi ngay lập tức. Từ chỗ quán ăn cách khu căn hộ độ mười phút, đi bộ đến chỗ kia thì mất thêm tầm mười phút nữa, thế nên tôi bảo hay là gọi taxi đi cho rồi. Nhưng Aiba nói, đường phố Barcelona về đêm đẹp thế này mà tự dưng đòi chui vào taxi chả thấy cái gì đi vèo một cái, chán chết. Vậy là hai chúng tôi đi bộ. Cứ lững thững như thế, hai đứa bắt đầu nói về đủ mọi chủ đề. Chúng tôi nhắc về những tháng ngày sống ở việt nam, khi cả hai mới chỉ là những đứa trẻ mười bảy, mười tám tuổi.
Khi đó tao đã thực sự nghĩ rằng mình sẽ chết đấy, tôi nói, Aiba chỉ gật đầu. Những tháng ngày niên thiếu của chúng tôi, sự chết giống như là một người bạn đồng hành chứ không phải là điều gì hiểm họa. Ý tôi là, thậm chí có những lúc tôi bế tắc tới độ đã tin rằng cái chết thực ra còn là một điểm tựa, một lối thoát hay thậm chí đó mới là cuộc du hành đích thực. Cái quãng trưởng thành đau đớn đó, Aiba châm thuốc nói, tao đã nghĩ tụi mình chỉ là những cái xác phù du. Cứ trôi nổi dập dềnh như vậy thôi, Aiba nhả khói rồi dùng ngón tay cuộn những lớp khói thành từng búi và đung đưa trong không trung, như này này, cô hút thêm một hơi nữa rồi dụi tắt điếu thuốc. Tôi đút tay vào túi, vừa đi vừa nghĩ ngợi.
Hai chúng tôi đang đi song song cạnh bên nhau, hai chúng tôi đang lớn. Những bước đi nhỏ bé từ lúc nào đã đi xa được đến thế, chúng tôi đang thực sự hiện diện ở đây. Tôi có thể nhìn thấy những con người không cùng một màu da, một màu mắt với chúng tôi, họ nói một thứ ngôn ngữ khác, họ sống với một nền văn hóa khác. Họ không bao giờ có thể hiểu những đứa trẻ phương đông nhỏ bé này. Chúng tôi lạc lõng và thuộc về một nòi giống khác, những con người mà cái sự bí ẩn của đất nước, của văn hóa và của lịch sử hàng ngàn năm đã tạo thành một tấm khăn voan phân tách chúng tôi với những phần còn lại của thế giới.
Vậy mà ngay lúc này, chúng tôi đang ở chính giữa họ, đang đi trên hai chân và hít thở cùng một bầu không khí. Không ai ngoái lại nhìn, vậy là chúng tôi không kì dị. Những người đàn ông, đàn bà, những đứa trẻ, đi xe đạp hay đi bộ, đang vội vã hay đang thong thả, không một ai loại bỏ sự tồn tại của chúng tôi. Họ chấp nhận chúng tôi như một bể màu sắc được tự do vùng vẫy. Đã rất lâu rồi, kể từ khi rời khỏi đất nước mình, tôi không còn cảm thấy bị từ chối. Aiba có lẽ cũng đang chìm sâu trong những suy nghĩ của riêng cô, tôi không nghe cô lên tiếng, chỉ lững thững đi với cái thần lười biếng lúc nào cũng như sắp bị gió thổi bay. Cô châm điếu thuốc thứ ba, ánh lửa đỏ của đầu lọc thuốc nháng lên trong đêm tối. Sau đó cô bảo tôi, chúng mình nên đi nhanh lên nếu muốn đến kịp giờ.
Đúng như những gì Shizu miêu tả, ở đoạn rẽ vào có một con hươu cao cổ bong bóng cao gần một mét bay lơ lửng. Biển hiệu của quán Appledore nằm bên tay phải, cách con hươu ba căn nhà. Khi đến gần quả là Shizu đang đứng chờ chúng tôi ở đó thật.
-nhanh đấy – Shizu nói, cậu mở rộng tay và chào đón chúng tôi – vào đi, Aki đã giữ chỗ cho các cậu rồi.
Quán nhỏ, thậm chí không có cửa. Toàn bộ quán là một căn phòng rộng chỉ có ba mặt tường. Ban nhạc biểu diễn trên một cái bục nằm trong cùng, xếp xung quanh là bàn ghế, phía bên trái là quầy bar. Âm thanh nhộn nhịp trong quán vọng ra cả bên ngoài, thi thoảng có người dừng lại chỉ để xem ban nhạc biểu diễn rồi lại đi. Shizu chỉ cho chúng tôi ngồi một cái bàn gần sân khấu nhất. Trên bàn để sẵn vài chai Canadian Club, táo và một bao Malrboro. Chúng tôi vừa ngồi được một lát thì Aki bước lên sân khấu.
-chú ý này. – Shizu mỉm cười rồi ra hiệu cho chúng tôi nhìn về phía Aki. Không khó để Aki nhìn thấy chúng tôi ngay. Cậu ấy vẫy tay chào.
-Buổi tối tốt lành. Như mọi khi tôi sẽ chơi bản The Blue Room, sau đó sẽ chơi theo yêu cầu của mọi người nhé. – Aki nói bằng tiếng Tây Ban Nha. Sau khi cậu ấy nói xong các vị khách trong quán vỗ tay ầm ĩ, giờ tôi mới để ý nơi này chủ yếu là khách du lịch, trông họ chẳng ai giống ai. Aki đấy, Shizu đứng hẳn dậy để vỗ tay với vẻ mặt kinh khủng-tự hào.
Lúc Aki biểu diễn, cậu ta chỉ nhìn về phía Shizu. Chất giọng của Aki trầm và dày, tuy không thể gọi là quá hay nhưng nó làm tôi run rẩy. Khi cậu ta hát, có một cái gì như đang vỡ tan ra chậm rãi trong lồng ngực cậu ấy, và điều đó khiến tôi buồn thảm. Tôi rất dễ buồn từ khi quen biết Shizu và Aki. Cũng có khi tôi nói với Aiba về chuyện này và cô ấy bảo, ừ, tao cũng thế đấy. Dù tao cũng biết là chả có cái gì đáng để mà buồn phiền ở đây cả, nhưng mà nhìn chúng nó cứ làm tao thấy khó ở làm sao ấy. Trong lòng cứ nghẹn lại. Thế cơ chứ. Phải, thế cơ chứ.
Aki nhận thêm sáu bài hát nữa và đặc biệt dành tặng bản nhạc cuối cùng cho Shizu. Aki nói, xin cảm ơn mọi người đã đến đây, bài hát này xin được dành tặng cho chàng trai ngồi kia, tên cậu ấy là Shizu và cậu ấy là người yêu của tôi. Tên bài hát là Harlem on Parade. Mọi người hãy vui lên một chút nào.
Tôi nhớ rằng chúng tôi đã rất vui, buổi tối hôm đó, sau khi Aki tan ca và chúng tôi say khướt. Tôi và Aiba uống như điên, Aiba cứ vừa rưng rức vừa rít thuốc liên tục. Cô ấy khi xúc động cái gì cũng cứ hay làm quá, nếu giờ mà còn ở nhà thì tôi đoán Aiba sẽ dắt xe ra đường và phóng như một thằng điên, chỉ để cảm nhận được thế nào là gió quất vào mặt đau điếng. Tôi cũng khóc một tí khi mà Aki dừng lại một chút trước khi trỏ về phía Shizu và nói, đứa trẻ này là người yêu của tôi đấy, cậu ấy là của tôi. Shizu không thực sự nói nhiều lắm trong buổi tối hôm đó, cậu ấy chỉ cười rất nhiều và cũng uống rất nhiều. Không đứa nào còn đủ tỉnh táo ngoại trừ Aki. Cậu ấy đưa Shizu lên phòng sau khi cố gắng bảo chúng tôi, lúc này đang phải đứng dựa vào nhau cho khỏi ngã, rằng ngày mai hãy dậy muộn một chút cũng không sao và chuyến picnic có thể hoãn đến buổi chiều.
Comments
Post a Comment