blueoner - 2

Trích đoạn.
Lời kể của Toba.



Đúng như dự đoán của Aiba, trời mưa thật. Bầu trời Barcelona xám sậm và mưa cứ rả rích như thế suốt từ khi tôi thức dậy, tầm chín giờ sáng cho đến tận đầu giờ chiều, qua cả giờ Aiba dậy. Shizu bảo rằng cậu thấy mệt và thế là căn bếp chỉ còn hai chúng tôi.

-muốn ăn gì không? – Aiba hỏi, mở tủ lạnh xem có thể làm được món gì.

-làm salad đi, tao muốn ăn cái gì tươi mát. – tôi gục trên bàn bếp, ngán ngẩm không thể tả với cái thời tiết bên ngoài. Trời mưa và thế là cái kế hoạch đi chơi công viên của chúng tôi tan thành mây khói. Tôi không thể ngừng bản thân thôi nghĩ rằng đây hẳn là một cái điềm không may. Nhưng Aiba thì chẳng hề hấn gì, trời có mưa thế chứ mưa to nữa thì cũng chỉ vục đầu vào tủ lạnh và bần thần chọn đồ ăn.

-có ngô đóng hộp này – Cô bắt đầu liệt kê các thứ cô tìm được trong tủ lạnh – có xúc xích này, cà chua nữa này, ê và có cả trứng nữa. Vẫn còn xà lách từ tối qua nên chắc là sẽ làm được một âu salad đấy.

Trong khi Aiba bận rộn bày la liệt các thứ lên bàn, tôi đứng dậy đi đun nước pha cà phê. Cảm giác mệt mỏi của cơn mưa cộng thêm bản giao hưởng hai giọng của Jean đang muốn giết chết tôi hay ít ra nó làm tôi muốn quay trở lại giường. Aiba khe khẽ hát một bài đồng dao mà khi còn nhỏ đứa trẻ nào cũng từng được nghe khi ru ngủ. Lúc đó thì tôi nghĩ, thôi được rồi, mưa cho mát vậy, dù thời tiết xấu thì chuyện nhỏ nhặt gì cũng làm cho mình bức bách muốn khóc.

Tôi và Aiba ngồi ăn trong bếp. Đó là lúc tôi bắt đầu nghĩ đến việc kiếm chỗ làm thêm. Tôi đã thử đề cập đến vấn đề này với Aiba trước khi đi, song khi đó tôi cũng không hoàn toàn để tâm đến nó nhiều. Thành thật mà nói, tài chính không phải là chuyện gì nghiêm trọng lắm, nhưng mà, đi làm thì cũng có cái hay.

-mày rảnh rỗi quá đi. – Aiba gắt. Lần trước đã phản đối rồi thì không đời nào cô ấy lại đồng ý cho được. Nhưng vì chán quá mà không còn gì để nói, tôi vẫn cố tìm ra đủ mọi loại lí do phản biện.

-nhưng ở nhà buồn chết được.

-chắc chứ? Lại không phải vì nhìn tụi Aki mà thấy thích đi.

Cô ấy thẳng thắn nói huỵch ra khiến tôi chẳng ư hừ gì được nữa.

Thực ra thì vừa rồi là lí do duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. Lịch học trên trường thì hôm sáng hôm chiều, chưa kể thời gian dành cho các bài luận văn về nhà còn đang đè tôi ra mà hành hạ, những lúc rỗi rảnh tôi chỉ thích đi lang thang đây đó hoặc ngồi một chỗ mà viết lách về những chuyện ngày xưa. Đôi khi cái ý tưởng đi làm thêm chỉ đến vào tầm sáng sớm, khi tôi ngồi trong bếp một mình, uống trà và đột nhiên tôi nghĩ tới Shizu và Aki. Họ làm việc và họ có khả năng kiếm tiền, họ đi đây đi đó và nơi nào thích thì họ lưu lại một thời gian. Họ chẳng có ý định ở đâu cả. Vậy thì mình có nên đi làm thêm không, tôi tự nhủ, kiếm một chút tiền, giống như họ, đến được bất kì đâu.

Nhưng chưa khi nào tôi thực tâm nghiêm túc với vấn đề này. Tôi không giống họ, Nói cho cùng, tôi cũng không phải là Aki và Shizu. Sâu trong lòng tôi chỉ mong được cố định ở một nơi nào đó, được bám vào một cái rễ và chậm rãi hưởng thụ việc lớn lên. Còn Aki và Shizu, tôi nghĩ rằng, dù hơi đau lòng, họ ra đi nhiều như vậy là bởi họ không có một nơi chốn nào để có thể được ở bên nhau cả. Trọn vẹn, mãi mãi. Hay ít ra thì cũng lâu hơn là chuyện tính bằng tuần, bằng tháng.

-mà nói chung thì cũng có buồn lắm đâu nào – Thấy tôi ngồi thần ra không đáp trả, Aiba mềm giọng nói. Tôi thích khi Aiba dỗ dành tôi, cô lúc đó không giống những lúc giận dữ thường ngày, cứ như là tôi đang được đặc cách chứng kiến một Aiba đặc biệt – mày có thể đi dạo này, hay là có thể tán gẫu với Shizu. Đi chèo thuyền, đến thư viện, có khối thứ để làm đấy chứ. Hiểu không, đừng nghĩ đến chuyện làm thêm nữa nhé. – Aiba nói rồi tỏ ý rằng cô không muốn đề cập đến chuyện này nữa bằng cách đứng lên và thu dọn bát đĩa.

Đầu giờ chiều bầu trời có vẻ khá khẩm hơn một chút nhưng nhìn chung thì vẫn rất chán đời. Tôi đang chuẩn bị bỏ về phòng để hoàn thành các bài tập thì Shizu xuất hiện, vẫn vui vẻ như mọi khi và mang theo một cái lều màu xanh biển.

-Toba, bây giờ chúng ta sẽ cắm trại nhé. – Shizu hào hứng nói, rồi cậu mau chóng đặt cái lều xuống.

Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc chạy đi gọi Aiba và bảo cô chúng tôi cần thêm vài cái chăn mỏng và gối mềm. Aki đến khi chúng tôi đang mải trang hoàng cho cái lều và gần hoàn tất việc vận chuyển các vật dụng cần thiết vào bên trong, thí dụ như cái đài radio, đĩa nhạc của Lana và đống đồ ăn vặt. Aki mang theo một bộ xếp hình một nghìn miếng, hai khối rubic và một hộp cá ngựa. Aiba còn tha theo một tá sách nữa. Sau khi mọi thứ được sắp xếp xong xuôi, Shizu tắt đèn và thứ ánh sáng duy nhất tỏa ra là từ cây đèn bàn được lôi vào đặt chính giữa.

Bốn chúng tôi ngồi trong lều theo thứ tự, đầu tiên là tôi ngồi ngoài cùng rồi đến Shizu, bên cạnh Shizu là Aki và bên cạnh Aki là Aiba. Bên ngoài, những tia chớp thi thoảng nhá lên chồng chéo làm tôi nhớ lại cảm giác được ở một nơi nào đó ấm áp và an toàn mỗi khi trời dông bão. Tôi quan sát khuôn mặt của những người xunh quanh tôi. Ai cũng có cái vẻ ngơ ngẩn không biết làm gì mà hẳn là vô cùng quen thuộc của bọn trẻ con ngồi quây quần vào những buổi tối mùa hè nóng nực. Chỉ là tất cả chúng tôi đều đã lớn. Những việc đang diễn ra thật kì lạ. Tôi tò mò chờ xem diễn biến của chúng bằng tất cả sự háo hức của một màn trình diễn pháo hoa.

-được – Shizu vỗ tay rồi nói – bây giờ chơi trò chơi nhé?

-em muốn chơi trò gì? – Aki dịu dàng hỏi. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt cậu ta càng khiến nó mềm mại hơn. Chỉ nhìn thôi đã thấy thoải mái và dễ chịu.

-em nghĩ chỉ có trò Nói thách là hợp nhất. Trò đó vui mà – Shizu hào hứng đáp – các cậu thấy sao?

-cũng được. – Aiba tán thành sau đó nhìn sang tôi. Ừ thì vui, tôi gật đầu.

-bắt đầu từ Toba đi – Aiba nói – thật thay thách?

-thật. – tôi chọn liều. Trò chơi được chơi theo vòng vậy nên Aiba sẽ hỏi tôi sau đó cứ thế mà tiếp tục.

Aiba xoa hai tay vào nhau vẻ thích thú – cả đời đã từng hôn ai chưa?

-chưa. – tôi trả lời ngay tắp lự. Shizu nhìn tôi kiểu, thật á, còn Aki chỉ mỉm cười.

-đùa Toba chẳng vui gì cả. – Aiba le lưỡi nói, rồi cô quay sang Aki và bảo rằng cô chọn thách.

-ừm, vậy thách cậu đi ngủ vào lúc chín giờ tối trong vòng một tháng. – Aki nói bằng cái giọng đều đều quái đản của cậu ta.

-Aki, cậu biết thừa là chuyện đó chỉ xảy ra nếu cậu bỏ được thuốc lá mà. – Aiba nghiêm túc đáp lại.

-tất cả đều chỉ là hoang đường thôi. – tôi và Shizu đồng thanh nói. Hai người họ nhăn mặt một chút rồi lại giãn ra và cười xòa như những đứa trẻ.

Chúng tôi chơi Nói thách thêm một lúc nữa trước khi chuyển sang trò cá ngựa. Shizu có vẻ gặp may suốt hay sao mà thắng đậm năm vòng liên tiếp. Cậu ta khoái tợn và ra lệnh cho mọi người đủ kiểu. Tất cả đều chấp hành mọi mệnh lệnh mà Shizu đưa ra. Bởi vì chúng tôi thấy vui vẻ. Bởi vì nếu không có Shizu, không khí giữa ba người sẽ trở nên kì quái lắm.

Chơi một lúc lâu thì bắt đầu thấy đói. Shizu xé túi snack phô mai và cả bốn nằm lăn trong lều, thi thoảng ăn một miếng, uống coke và nghe nhạc hoặc cùng đọc to một cuốn sách. Cũng có lúc chúng tôi tán gẫu về chuyện thời tiết hay chuyện giá cả ngoài chợ, Aki bảo rằng hồi đầu khi quán bar dừng việc cho các nhóm nhiếp ảnh nghiệp dư thuê địa điểm để làm triển lãm, họ gặp phải khá nhiều khó khăn. Không phải vì chủ quán khó tính đâu, Aki nói, ông ấy bảo rằng các nhóm nhỏ này nên tự tin hơn và thuê hẳn những địa điểm ngoài phố, như vậy mới được nhiều người biết đến chứ. Như thế là hơi cực đoan đấy, Shizu nói. Anh biết, anh đã thử thuyết phục ông ấy nhưng không được, Aki trả lời, người ở đây suy nghĩ khác mình, không thể đánh đồng được đâu. Sau đó một lát Aiba trở dậy thay cái đĩa hát khác, một đĩa cũ của Snow Patrol, chúng tôi yên lặng một lát mãi đến khi bản Chasing Car kết thúc. Mỗi người đều đang đuổi theo những ý nghĩ của riêng mình, trong khi ấy Snow Patrol cứ hát mãi.

Nếu anh nằm đây

nếu anh chỉ nằm đây

em sẽ nằm xuống bên anh

và quên đi thế giới chứ

Không biết từ lúc nào, khi tôi quay sang Aiba, tôi nhận ra cô cũng đang tìm kiếm một điều gì đó, dẫu cho có luôn bày ra một thứ dáng vẻ nhởn nhơ đến thế nào. Không phải một thứ gì hiện hữu hay có thể cầm nắm được, cũng giống như tôi hay đôi mắt của Aki luôn hướng về Shizu, chúng tôi đều đang cố gắng nắm bắt được từng chuyển động dù nhỏ nhoi của thời đại. Cái thời đại này, và chúng tôi ở bên trong hố thỏ đang quay. Tôi thấy được sự u sầu của Aiba khi cô giật mình tỉnh giấc trong đêm và dù có cố gắng bao nhiêu cũng chẳng thể nào ngủ lại, Aiba sẽ bỏ ra ngoài với máy ảnh trong tay và thật lòng tôi không rõ cô đi đâu, hay đơn giản là cô chỉ đi thẳng vào bóng đêm và bị nuốt lấy. Hoặc đôi mắt của Aki luôn nói được nhiều điều. Khi đi bên cạnh Shizu, Aki dù vô thức hay cố tình thì kiểu gì cũng sẽ quay lại nhìn Shizu một cái, đi được vài bước là cậu ta sẽ thấy cần phải kiểm tra xem Shizu có còn ở đó hay không. Cũng là một dạng ám ảnh, có lần Shizu nói, khi tôi bảo cậu ấy rằng liệu có phải trong quá khứ đã từng có chuyện gì không tốt xảy ra mà dường như Aki cứ mãi bị mắc trong trạng thái bất an như thế. Đúng là đã có chuyện đấy, Toba, Shizu thì thầm. Đó là lần đầu tiên tôi trông thấy Shizu có vẻ mặt như sắp khóc. Nhưng cậu ấy đã không khóc. Tôi không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa.


Chuyến cắm trại tại gia kết thúc khá nhạt nhẽo vì cơ bản chúng tôi đều ngủ quên. Aiba hơi trằn trọc một chút nhưng vì uống nhiều rượu nên cuối cùng cô ấy cũng ngủ được. Chỉ còn Aki là có vẻ không thể thoát nổi cái đồng hồ sinh học ngược đời của anh ta, Aki nằm yên và đọc một cuốn sách mà tôi không hiểu được tựa đề tiếng Nhật. Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi nghĩ rằng tôi đã thấy Shizu hôn lên trán Aki. Hoặc đó cũng chỉ là một giấc mơ bởi chẳng có bất cứ điều gì trong đêm đó mà tôi hoàn toàn dám chắc.

Comments

Popular Posts