Death can't touch you baby

Death can't touch you baby

fanfiction.khr.6918








“Tao nghĩ chúng ta đều phải toi đời từ năm mười hai tuổi, Ken ạ”


Chikusa nâng gọng kính, bắt đầu lảm nhảm.


Không phải ngẫu nhiên mà người ta cẩm trẻ em dưới mười tám tuổi sử dụng chất kích thích. Thần kinh của chúng vốn chưa đủ cứng rắn hay mạnh mẽ để chống chọi với mấy thứ độc hại vốn chẳng lấy gì làm hay ho kia. Bởi vậy tôi quyết không động tới một giọt nào, dẫu cho cứ tới tầm sau bữa tối, lót dạ kha khá thì Chikusa lại bắt đầu ôm lấy một cái chai, lẩn thẩn và lải nhải về mấy chuyện đã qua từ đời thuở nào rồi.


Tao nghĩ chúng ta phải banh xác lâu rồi. Giống như bọn gà tây lên thớt vào lễ tạ ơn hay bọn ếch cà giật trên bàn thí nghiệm. Điều này cứ ám ảnh tao.


Anh ta cứ nói mãi mấy câu kiểu như vậy đấy. Tới mức ai nấy đều nghe đã phát nhàm, và Ken trong lúc chuếnh choáng say còn tử tế chìa sang cho tôi chai bia đã khui nắp, bảo. Này đồ giẻ ướt, uống hết rồi lấy cái chai rỗng này phang cho nó chết thật luôn đi. Đương nhiên trò đùa mau chóng kết thúc mà không ai cười cả. Mukuro-sama nằm dài trên ghế, tay trái vắt lên trán còn tay phải buông thõng kẹp điếu thuốc cháy dở với khói trắng xiên qua những đầu ngón tay. Ken khui bia tanh tách rồi chơi với mấy cái nút chai trong khi Chikusa tiếp tục nói nhiều hơn thường lệ.


“Mày nghĩ sao, những ngày tháng cực hình ấy. Đấy mà là cuộc sống của con người được chắc”


“Người không nói nhiều như mày đâu thằng quỷ”


“Ê không, thật đấy, dạo này tao cứ khoái nghĩ về cái chuyện chết chóc. Kiểu như thế quái nào mà anh em mình thoát được. Tao biết là có Mukuro-sama giúp, nhưng mà mày không thấy kỳ tích sao. Cả đàn trẻ mà sau cùng cũng chỉ có hai đứa mình đi theo ngài ấy. Thay vì ném xác lại trung tâm, rồi chết vì giật điện. Chết vì sốc thuốc. Chết vì bị cắt mất não hoặc rơi tuột quả tim hay lãng xẹt nhất là trượt chân ngã vỡ đầu trong nhà tắm. Dễ như bỡn. Tao gần đây cứ nghĩ về vấn đề này, chắc là do bia rượu nhưng mà không phải cứ bép một phát là toi một mạng rồi còn gì. Tại sao mà chúng ta, hay ít nhất là tao vẫn sống?”


Ken lại một lần nữa chìa sang cho tôi chai bia, mắt đánh về phía Chikusa như thể thật sự muốn cho bạn mình chết ngắc để ngậm miệng về chuyện sống còn. Tôi mấp máy môi. Anh ta cũng đúng đấy chứ.


Thật thà mà nói thì chủ đề này mới đầu được hưởng ứng ghê lắm, bao gồm có tôi nghiêm túc ngồi cạnh, im lặng lắng nghe. Ken gật gù rồi thỉnh thoảng cười khanh khách hay chêm vào một hai câu triết lý hùa theo. Cứ như thể bản thân chúng tôi ai nấy đều đã ý thức được giá trị của việc sống sót là cả một kỳ tích như thế nào, có ý nghĩa ra làm sao mà vĩ đại cùng to lớn. Cho tới khi Mukuro-sama nhỏm dậy và đáp chiếc gạt tàn trúng vào một trong hai cái trán thì câu chuyện mới dừng lại. Mà lúc ấy cũng đã phải muộn lắm rồi, nên ai cũng đều mau chóng dọn dẹp thật nhanh rồi đi ngủ.


Thực ra, tôi cũng từng nghĩ về cái chết của mình, về cái bụng thực chất rỗng tuếch cứ chực xẹp lép bất cứ lúc nào này đây. Đương nhiên suy nghĩ ấy chỉ bắt đầu khi có một ngày Chikusa đang say mèm đột nhiên nổi hứng lôi người luôn im lặng là tôi đây vào câu chuyện.


Cả cô em này nữa. Giọng anh ta lè nhè. Không phải ngẫu nhiên cô em có mặt trong Kokuyo, cho dù nói trắng là tác dụng của cô em chẳng nhiều nhặn gì, lại còn hay khóc. Nhưng mà căn bản cũng bởi cô em nhờ Mukuro-sama mà xem như một lần chết đi rồi sống lại————. Ê, mà hiểu đang nói gì không đấy?


Kỳ thực tôi chưa bao giờ hiểu được rút cuộc anh ta có ý gì, nhưng thay vì nói không hoặc có thì im lặng là cách tốt nhất để chặn họng Chikusa. Cứ ở chung một thời gian thì ai cũng biết điều ấy cả. Chỉ là tôi cho rằng Ken hẳn cũng muốn nghe anh ta nói như một cách hồi tưởng lại những gì đã phải trải qua tại Estraneo. 


————Trước khi tới đó, bọn này cũng từng là người. Ken liếm môi khi vuốt ve vết sẹo trên mũi bằng đầu ngón tay thô ráp và chiếc móng nhọn hoắt. Tất cả, không ngoại trừ Mukuro-sama. Toàn một đám trẻ con không biết gì. Nhưng quăng quật, mổ xẻ mãi, đau đớn quá thì tự khắc phải phán kháng thôi.


Thế à. Không, không phải phán kháng, đó là đấu tranh chứ. Tôi lẩm bẩm rồi phân tán tư tưởng bằng cách đăm chiêu nhìn vào một chai bia đã được khui mà chưa ai uống. Phân vân không biết có nên thử một lần. 


Đang lúc ấy thì bỗng nhiên thấy Mukuro-sama trở mình, uể oải dụi điếu thuốc lên bậu cửa sổ rồi nhấc người dậy, lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế. Xem chừng cũng là chếnh choáng chứ chẳng tỉnh táo gì. Kể từ cái ngày mà Vongola tới đánh tanh bành Kokuyo thì phần lớn thời gian đều trôi qua như vậy. Mukuro-sama uể oải nằm dài, Ken và Chikusa thì ngồi quây vào nhau, trước mặt là đồ ăn nhanh, sô cô la, kẹo cao su, bia và nước ngọt, tất cả những thứ linh tinh mà ta có thể khuân về từ cửa hàng tạp hóa. Tôi không nghĩ gì nữa, chỉ chăm chú vào những ngón tay gầy của ngài đặt miếng đường vuông lên chiếc thìa trước khi đổ rượu xuống, một lớp khói trắng dịu mỏng như sương mờ ôm lấy thành cốc, đẹp đến hoang đường.


Mukuro-sama nhìn đau đáu cốc rượu xanh bằng đôi mắt trống rỗng, không gian trở nên trầm mặc. Ánh mắt buồn bã ấy, như một điều gì đó nhức nhối đánh tận vào tâm can. Cho mãi tới sau này đôi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy nguyên vẹn đau lòng.


         “Chrome, tiên xanh đấy”


Chikusa hoàn toàn ngậm miệng. Không ai nói gì nữa, cho dù tôi biết hơi men vẫn còn nồng đậm trong không khí ẩm thấp vốn có của Kokuyo. Một căn phòng rộng với ván sàn nát dập, bộ salon bọc vải màu rêu cũ kỹ như chính nơi này. Sớm ngày mai nắng sẽ len qua những khe hở trần nhà và xiên xuống, lạ lẫm khôn cùng, như thế giới không thực. Và chẳng biết từ bao giờ chúng tôi đã luôn cùng nhau ngồi ở đây, như một gia đình méo mó, những đứa trẻ dị hình lúc nửa đêm, từ chối thỏa hiệp với bên ngoài. Trên chiếc bàn bám bụi lăn lóc chai thủy tinh, ly rượu sóng sánh dập dềnh sáng bừng trong bóng tối. 


Mukuro-sama một lần nữa lặp lại, tiên xanh đấy. Và ba chúng tôi đột nhiên thấy nôn nao, cứ như người bệnh vừa ốm dậy, chân tay run rẩy và đầu thì váng vất. Thứ cảm giác ứ nghẹn ấy chỉ chịu biến mất khi ngài ấy uống hết ly rượu và ném vỡ cái cốc vào một góc nhà nào đó thuận tay. Ở đây thì mọi chuyện luôn kết thúc như vậy. Cũng là một nghi thức khác, thứ quy tắc bất thành văn, giống như không ai trong Kokuyo có thể ngủ ngon khi tâm trạng thoải mái và trong lòng buông lỏng. Cứ như thể sợ rằng chỉ cần lỡ mỉm cười trước khi đi ngủ thôi, sáng ngày mai mở mắt đã thấy hận thù bay biến hết, và phát hiện ra mình thậm chí còn chẳng có cả cái cớ để tồn tại trên đời.


Không, Chrome, tư duy bốc mùi quá, Ken sỗ sàng đáp cho tôi chiếc gối thay cho lời tạm biệt mỗi tối. Ngậm miệng lại và ngủ đi. Chẳng qua là đập phá quen tay thôi chứ chẳng có mục đích bỏ mẹ gì.


Nói vậy chứ đêm buông là gối tôi lại ướt sũng. Hình dáng ba người họ bởi ngược sáng mà chỉ còn lại một mảng đen cứ vật vờ như bóng ma trong tâm trí. Và cả ly rượu xanh mà sau này trong một lần tốt bụng nhờ hơi men Chikusa cũng đã phun ra tên của nó, Absinthe. Ngài ấy từng gọi vậy. Gây ảo giác mạnh. Tao chỉ biết có thế. Absinthe, hốt nhiên trong một màn hỗn loạn lặng câm, có người cầm mũi dao ghim vào bên mắt của Mukuro-sama, rồi dịu dàng hôn lên đó, trông xa thương tâm như một bức tranh vô thực không màu. 
Chrome, tiên xanh đấy. Giọng ngài dịu dàng như nước, ôm bóng hình ấy vào lòng. Cả một quá trình diễn ra tuần tự không đau đớn, như một nghi lễ thiêng liêng và ai nấy đều thỏa hiệp. Sau đó, thì kết thúc cũng bằng một màu đen.

Tâm trí của tôi và Mukuro-sama có một mối liên hệ mỏng manh.
             Tôi đã nhìn thấy cảnh đó, kể từ khi sinh ra, đó là điều thứ hai tôi biết mình cần phải nhìn thấy và ghi nhớ ở trên đời.
                                Thế cho nên, tiên xanh——. Là ai cho được?





“Mẹ kiếp, chẳng ai cả. Tiên xanh là tên gọi khác của Absinthe thôi. Nhưng tao bảo này, đừng có dại mà thử.”

Ken nhấm nhẳng với tôi. Có lẽ thật sự anh ta cũng không biết.

——— Rằng Absinthe là tiên xanh. Nhưng Tiên xanh lại là người khác. Người duy nhất có thể đâm Mukuro-sama một phát chí mạng.





Tôi hàng đêm vẫn ngồi nhìn hai người họ ngồi dựa vào nhau nốc cồn rồi ôn lại chuyện cũ, những tình tiết nghe đi nghe lại đã phát nhàm. Tuy nhiên thì Estraneo không phải là địa ngục, điều ấy được thể hiện qua lời kể của họ. Đấy chỉ là một điểm dừng, một cuộc chuyển hóa dài và đau đớn, hình thành nên Kokuyo của hiện tại. Giống như việc Mukuro-sama sẽ không có đôi mắt dị màu ấy nếu không nhờ Estraneo, chẳng có điều gì sinh ra mà ngẫu nhiên cả. Dẫu vậy khi tôi liều lĩnh hỏi rằng nếu như được chọn giữa cuộc sống bình thường và năng lực hiện tại, ngài có quyết định ra sao. Ngài mỉm cười tự nhiên và nói rằng thế giới này căn bản vốn không tồn tại nếu. 

Chỉ có con người mới tự lừa mình bằng hão huyền không thực.

Tôi nhìn xoáy vào bên mắt đỏ rực như màu máu, tự vỡ lẽ được câu trả lời. Không có sự lựa chọn khác. Mọi thứ mà bắt đầu lại từ vạch xuất phát thì sẽ không có gì hết, ngay cả tiên xanh.


                     “Mukuro-sama, tiên xanh là ai?”


Nhếch khóe môi và như bao lần khác, ngài từ chối câu trả lời.







[...]



“Tao nghĩ chúng ta đều phải toi đời từ năm mười hai tuổi, Ken ạ”


Chikusa nâng gọng kính, bắt đầu lảm nhảm.


“Mày nghĩ thế nào nếu tao cho mày toi đời vào năm mười tám tuổi?”


Ken đáp rồi thảy qua cho tôi chai bia, bây giờ thì tôi cũng uống lấy vài ngụm. Nhưng đương nhiên là không cầm nó phang vỡ đầu Chikusa như anh ta vẫn hằng mong muốn.


“Thôi đi, tại sao mày không nghĩ về điều ấy? Thực sự thì tao dạo này đang có suy nghĩ khác, kể từ sau cái chết, à không, sự biến mất của Mukuro-sama. Về chuyện luân hồi ấy m———”


Nện cái chai xuống sàn, tôi không có chủ ý đe dọa, nhưng điều ấy đủ khiến cho lượng men anh ta thở ra có thể lắng xuống và biết mình rút cuộc đang chọn chủ đề gì để luyên thuyên. Ken khoái trá cười bởi công cuộc chuốc say khiến tôi nổi điên đã thành công phân nửa. Nhưng không, chẳng có gì điên rồ ở đây hết. Mỗi khi nhớ về chuyện Mukuro-sama không còn ở đây nữa, và ba chúng tôi mòn mỏi tới rũ xác trong gian phòng cũ mèm thiếu ánh sáng chờ đợi ngài quay lại, thì bất cứ điều điên rồ nào cũng đều trở nên khả dĩ thôi.


“Tôi ra ngoài hít thở một chút”

Cho dù không có cơ sở gì cả.


Vào cái ngày Mukuro-sama ngã xuống, tất cả đều tin rằng ngài ấy thật sự đã chết, không trừ Reborn. Hẳn là như vậy. Kyouya Hibari đã làm điều đó, thay mặt cho hòa bình và công lý ở Namimori, sau khi nhà Vongola cho rằng Mukuro Rokudou là một kẻ phản trắc xấu xa chẳng thể nào tin tưởng.

Theo lời kể thì hai người họ giằng co một trận tả tơi, tất cả đều đứng ngoài và không một ai dám can thiệp. Sau cùng thì với bản năng có chết cũng phải đánh cho kỳ thắng mới buông, Hibari Kyouya thẳng tay ra một đòn kết liễu, hoặc giả như Rokudou Mukuro vốn không thật lòng muốn kháng cự . Tới mức tôi khi đó hộc máu nằm nhà, đã có khi thậm chí cảm thấy trong bụng quặn đau rồi xẹp lép. Khoang miệng tanh ngòm, ý thức xám đen và thế giới tối sầm. Tuy nhiên sau cùng khi tỉnh dậy rồi mở mắt ra được thì mọi thứ lại phục hồi và tôi vẫn sống, bằng môt thứ nỗ lực nào đó mà chính mình cũng không thể biết được. Phát hiện này khiến tôi phát khóc, và lẩn thẩn mất một thời gian trước cái nhận thức rằng không có Mukuro-san, trái đất vẫn quay và chúng tôi vẫn tồn tại.





Ngày hôm đó, Ken đã hỏi tôi thế này.


“Thấy được gì chứ?”


Anh ta muốn hỏi xem liệu tôi có thể kết nối tới hình ảnh cuối cùng Mukuro-sama nhìn thấy không.


Như thế nào nhỉ. Cũng giống giấc mơ ngày trước tôi vẫn hay nằm mộng. Có người đâm ngài một phát chí mạng. Rồi thì trước khi ngã xuống Mukuro-sama cười. Dịu dàng như nước. Nụ cười khiến tôi nhớ lại cái lần đã đánh bạo hỏi, tiên xanh là ai.

Chrome, tiên xanh đấy. Hibari Kyouya bằng hai ngón tay của mình lấy đi một bên đồng tử đỏ rực của Mukuro-sama rồi cúi xuống hôn lên hốc mắt trống rỗng. Trân trọng như lời chào tạm biệt. Và ngài ngã xuống, giọng nói văng vẳng. Dịu dàng như nước. Chrome, tiên xanh đấy. Thứ khiến em phát điên và chết dần.

Sau cùng, dịu dàng như nước.


———Chà, vậy ra lại là người đó.
Tôi uống một ngụm lớn đắng ngắt rồi lắc đầu với Ken.


Tôi thường chỉ ra ngoài khi trời đã tối hẳn, loanh quanh vài vòng trong khuôn viên nát đổ của Kokuyo rồi trở về khi trăng lên tới đỉnh và Ken hay Chikusa thay nhau thét gọi. Đang là độ giữa hè, mưa nhiều và tiết trời oi ả. Tôi rất thích nhìn nơi này ướt rượt sau những trận mưa. Ánh đèn điện từ phía xa lấp loáng yếu ớt đôi khi gợn lên và hắt xuống tòa nhà cũ này thứ hình hài tàn hoang đầy tuyệt vọng, tôi đi vào những vũng nước đọng để lắng nghe âm thanh nứt vỡ của lối mòn ngổn ngang, bắt đầu hô hấp khó khăn và sống mũi cay khi nghĩ tới những điều mình không thể nào biết.

Tôi không thể nào biết Hibari-san nghĩ gì sau cái chết của Mukuro-sama.

Có thể anh ta sẽ buồn, buồn một nỗi buồn khủng khiếp nào mà tôi không nắm rõ mức độ nữa. Nó sẽ như một mầm cây xương rồng lớn lên từ lồng ngực, mạnh mẽ đâm chồi với những cái gai tua tủa và nhọn hoắt. Đau đến mức có thể muốn phát khóc lên được, mặc dù tôi thừa rõ, nếu như thật sự trong anh ta cũng tồn tại một thứ phức cảm tương tự như của Mukuro-sama - thì nhất định nỗi buồn ấy phải dày đặc tới nỗi, nước mắt bỗng trở thành một món đồ hóa thạch đè nặng trong lồng ngực, dẫu thế nào cũng vĩnh viễn không rời mi.
Tôi không kỳ vọng Hibari-san sẽ có bất cứ động thái gì, và nếu có khóc lóc thật thì cũng chẳng giống với con người anh ta. Nhưng mà sâu thẳm đâu đó tôi vẫn mong rằng, giả như Hibari Kyouya thật lòng cảm thấy tiếc thương cho Mukuro Rokudou được thì thực là tốt quá. Dù gì ngài ấy cũng đã yêu anh ta nhiều, bây giờ thì ngài ấy tạm thời không còn nữa, và rằng—— ngài ấy chết trong tay anh ta.
Không phải cái chết như mọi người nhìn thấy ngày hôm đó, đương nhiên, nó khác. Mukuro-sama phát điên với chính cảm tình của mình và chết dần, hẳn phải là như vậy mới đúng. Nhưng dù với cách thức gọi tên nào đi chăng nữa, nguyên nhân chính có lẽ vẫn là bởi Hibari Kyouya. Con người anh ta, trong suốt và đẹp đẽ giống như một thứ rượu chết người, mà nếu không thử thì bạn sẽ không bao giờ biết được giá trị, dẫu cho cái giá phải trả đồ như là đắt đỏ và đau đớn lắm. Nhưng mà, điều đó suy cho cùng đáng mực cả thôi, bởi dù sao đi nữa thì khi ngã xuống, Mukuro-sama cũng đã cười. Cũng chẳng rõ đó liệu có thể là một nụ cười mãn nguyện hay không, bởi cá nhân tôi cho rằng cái thứ cảm tình đã nảy sinh trong lồng ngực tạm bợ này đây của chúng ta thật là khủng khiếp. Trái đất đang quay đúng hướng và bạn chẳng làm gì sai, thì đột nhiên một thứ gì đó ập đến trái tim bạn, đập nát trái tim bạn rồi đưa bạn trở về những nỗi cô đơn, những vết sẹo sứt siểng trong quá khứ. Những điều đã mất đi, không bao giờ lấy lại được.

Quanh quẩn tới tầng hai trống rỗng của tòa nhà, cầu thang dẫn lên trên đã bị phá sập không thể đi tiếp được nữa, nên tôi quyết định dừng hẳn rồi quay lại.

Thực tình mà nói, nếu được, tôi cũng muốn bằng đôi tay này, gửi Hibari Kyouya tới bên cạnh Mukuro Rokudou.
Hình ảnh ấy nhất định sẽ giống với một bức họa trắng đen, đẹp như ngàn sao đổ bộ vụt ngang qua và để lại trên cao muôn vệt sáng.

Ôi thôi nào, chuyện gì đang xảy ra với suy nghĩ của tôi vậy.


“Nhưng mà, cứ đợi đi”
Khi trở về, tôi bỗng mở miệng nói với Ken, bằng tất cả nhân tính có trong người.


[...]



“Chikusa này, chẳng có cái quái gì chứng minh là tao và mày sẽ toi đời vào năm mười hai tuổi cả”


Đơn giản vì ngay từ đầu chúng ta đã phải sống, hoặc tồn tại, bằng cách này hay cách khác. Chúng ta, và cả Mukuro-sama, cho dù căm ghét thế giới này, thì vẫn cứ muốn được sống, một thứ mong muốn mãnh liệt còn hơn cả việc thoát khỏi Estraneo và đòi tự do ngày xưa. Tao nghĩ ngài ấy tin là thế, vậy mới đem theo chúng mình. Cho nên bây giờ, việc cần làm không phải là chiến đấu, kiên trung bất khuất cho đến cùng. Mày chỉ cần sống thôi. Thậm chí mày có thể khóc một chút cũng chẳng sao. Miễn là, đừng lảm nhảm hoài ngay cả khi chúng ta đều bị ám ảnh về cái chết.


Trước mắt, chỉ cần sống, và đợi.


Tôi nhắm mắt cố tu một hơi cho bằng hết chai bia để có dũng khí ném nó vào tường mong giải tỏa bức bách. Nhưng sau cùng cũng chỉ có thể đập nó xuống sàn, yếu ớt tới mức còn không đủ để làm xước được cái chai, cho dù thứ chất lỏng ấy mạnh mẽ trôi vào cuống họng đắng lạnh và tái tê, khiến tôi chếnh choáng với những cơn đau dội xuống từ đỉnh đầu. Nhìn về phía chai Absinthe bỏ dở trên bàn và những viên đường vuông xếp chồng trên đĩa trắng, tay tôi bất giác vuốt xuống bụng mình, vẫn phập phồng hơi thở.

Nghĩ tới đây, bất giác nước mắt lại rơi xuống.



Đúng vậy, bất kể thế nào, tôi muốn sống. Đủ lâu cho tới khi ngài quay trở lại. Để có cho mình câu trả lời ưng ý. 


Rút cuộc thì, Mukuro-sama, sau ngần ấy thời gian, tiên xanh có mùi vị thế nào?
. 

Comments

Popular Posts