We're a bit worried about you
Cháu có nhớ ngày đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau không? Đó cũng là lần đầu Frank để cháu lại một mình trong xe với bác. Cháu cứ ngồi đấy, im thin thít như hạt thóc, đến gần một tiếng rưỡi đồng hồ sau, đột nhiên cháu nói…Cháu đã hí mắt theo dõi, thứ gì đó bắt đầu với ‘Bác’”
Bác đã lờ cháu đi. Đằng nào thì bác cũng đã định sẽ không bao giờ nói chuyện với cháu. Thế nhưng vài phút sau, bác nhìn qua gương và thấy cháu đang ngồi lọt thỏm giữa băng ghế sau, mặt mày ủ dột. Thế là bác tự nhủ, ‘Này, trả lời thằng bé đi chứ!’ Cháu biết không, Alec? Trả lời cháu vào ngày hôm ấy chính là quyết định tuyệt vời nhất bác từng làm.
Thực sự là thế. Công việc của bác, cháu thấy đấy, tiếp xúc với rất nhiều hạng người, thái độ của họ sẽ thay đổi chỉ sau một thời gian ngắn. Nhưng cháu thì sao? Ngày nào cháu cũng kiếm cách nói hoặc làm điều gì đấy gây ngạc nhiên cho bác. Còn nhớ vài tháng trước, bác đã từng có một ngày vô cùng u ám. Ngồi trong xe với cháu, đợi Brooks đến, bác đã cố gắng trò chuyện làm sao để cháu không nhận ra rằng bác đang buồn. Nhưng cháu lại nói, ‘Cháu rất giỏi lắng nghe, nếu bác muốn, hãy tâm sự với cháu đi.’ Đến tận hôm nay bác cũng không hiểu tại sao mình lại tỏ lòng với cháu. Như thế là thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp, công tư lẫn lộn, chưa kể bác chẳng hề biết gì về con người cháu. Nhưng bác đã nói, hôm ấy chính là ngày tưởng niệm mười tám năm ngày mất của con trai bác.
Thế là cháu rời khỏi ghế, vòng tay quanh cổ bác, không nói lời nào. Cháu không cần phải nói, vậy là đã quá đủ rồi. Đôi khi con người ta cảm thấy quá đau đớn và không tìm được lời nào để nói, nhưng không sao cả. Cháu hãy nghỉ ngơi, chỉ cần đừng để sự nghỉ ngơi ấy nuốt chửng mình. Nhìn xem, từ lúc gặp bác đến giờ, cháu đã đi được quãng đường xa cỡ nào? Cháu yêu một người đàn ông sẵn sàng dâng trái tim cho cháu. Cháu có những người bạn đối với cháu bằng lòng nhiệt thành. Bác yêu cháu. Bác biết cháu đã mất mát quá nhiều, những gì cháu mất còn nhiều hơn những gì cháu có. Nhưng đừng đóng cửa một mình lâu quá, bác và mọi người nhớ cháu biết bao nhiêu.
Hey, kiddo. What’s this I hear about you not talking to anyone?
I’ve been beside myself with worry. When Jordan phoned me earlier I was in the staff room and all around me people were saying how they’re praying for you to get better.
Do you remember the first day we spoke? It was the first time Frank left you alone in the car with me. You’d been sitting there, as quiet as a church mouse, for over half an hour and then out of the blue you said...‘I spy with my little eye, something beginning with ‘U’
I’ve been beside myself with worry. When Jordan phoned me earlier I was in the staff room and all around me people were saying how they’re praying for you to get better.
Do you remember the first day we spoke? It was the first time Frank left you alone in the car with me. You’d been sitting there, as quiet as a church mouse, for over half an hour and then out of the blue you said...‘I spy with my little eye, something beginning with ‘U’
I ignored you. After all I had specific instructions not to speak to you. After a couple of minutes I looked into the mirror and you were looking so forlorn I thought to myself, ‘What the hell, answer the kid!’ You know what, Alec? Answering you that day was one of the best decisions I’ve ever made.
It honestly was. In my job you see the worst of people and their behavior stops surprising you after a while. But you? Everyday you managed to say or do something else to surprise me. I remember a couple of months back having a really black day. Sitting in the car with you, waiting for Brooks, trying keep talking without letting on how bad I felt. You said, ‘I’m a good listener if you want to tell me what’s on your mind.’ To this day I don’t honestly know why I confided it to you. It was unprofessional, highly personal, and I hardly knew you. I told you it was eight year anniversary of when I lost my son.
You got out of your seat, wrapped your arms around my neck, and said nothing. You didn’t have to, that said more than enough. It’s hard sometimes to think of something to say when everything hurts so much and that’s okay. Take your time, but don’t let time take you. Look how far you’ve come since I met you. You’ve fallen in love with a man who loves you very much. You have friends who love you. I love you. I know you’ve lost a lot; you also have much more than you had. Don’t shut us out for too long, we miss you terribly.
-Zathin Priest-
Comments
Post a Comment