On this day
Trong phòng luôn có mùi thuốc lá và dầu gió. Em nói phải phân biệt dầu gió thành từng loại, dầu tràm, dầu chiên đàn, dầu gừng, dầu cù này nọ nhưng với anh thì vĩnh kiếp chúng chỉ tên là dầu gió. Em xức dầu cứ như thể người khác lạm dụng thuốc giảm đau. Hương thơm khiến người ta cứ thường nghĩ về khi mệt mỏi đau ốm, đấy là mùi vị trên người em. Anh vẫn không quen được, có lẽ sẽ không bao giờ quen, vẫn thường phải mở cửa sổ vào ban đêm dẫu cho có những ngày gió lớn và mình đều thấy lạnh nhưng anh lại cứ luôn ngộp thở. Mình chịu đựng nhau từ việc em nhịn mùi khói thuốc và anh nhịn mùi dầu gió, nhịn để không ai quay đầu nhăn mặt mình khi kề gần nhau. Mà như vậy cũng đâu có công bằng, khi mà cả hai đều hút thuốc trong khi anh thì luôn say mùi dầu gió? Em không bao giờ quan tâm những chuyện đó. Có những thứ thuốc về sở thích, anh không thể ép buộc em. Khi em nằm cuộn tròn trong cái ổ mèo của mình, áo ngủ tốc lên ngang bụng, gương mặt em chìm trong bóng tối, mê man phảng phất đau đớn, anh khô