untitled days
.Phần I.
theo lời kể của Mukuro.
"Những điều huyền hoặc chỉ có trong mơ. Như là, về với anh."
- Back to you | Hạnh Nguyên
Sau
khi rời khỏi Vindice, Mukuro từ gã lưu vong
lại thành kẻ không nhà. Kokuyo bị phá hủy vì thành phố giải
phóng mặt bằng, địa ngục năm nào thì tự tay gã san phẳng, họa có điên mới vào ở trong trụ
sở Vongola còn thuê lấy một phòng khách sạn chơi dông chơi dài thì thật Mukuro chưa
từng nghĩ đến. Gã cũng chẳng buồn hỏi xem trước đấy thì Ken với Chikusa sống ở
đâu, ra sao và thế nào. Chrome thỏ thẻ rằng không lâu trước đó Đệ Thập có tặng
cho họ một căn biệt thự khá xịn ở vùng ngoại ô Torino để
đền bù vụ phía Nhật Bản tự ý thanh lý căn cứ cũ. Vậy nên rút cuộc đón gã từ tay
đám cai ngục xong thì cả băng hào hứng kéo nhau về đó. Trừ MM vì cô ả năm ngoái
mới rút lui lấy chồng, vài kẻ khác thì đang bận ngồi tù ở Bắc Âu và đánh tiếng về rằng ở đó sung sướng tới nỗi quá nửa số chúng còn đang mong được gia hạn.
Mukuro từ đầu tới cuối im lặng lắng nghe, không hứng thú bàn luận một tiếng
nào. Về phần mình, gã thú thực cũng có linh cảm không lấy gì làm hay ho. Quả
nhiên sau đó không quá nổi ba ngày, tới chiều
ngày thứ tư Mukuro đã bỏ của chạy lấy người, trốn biệt tích không nhắn lại nửa
câu.
Lật lại để truy cứu nguyên do sâu xa, Mukuro gọi đây là hội chứng hậu Vindice và hoàn toàn đổ thừa cho lũ giám ngục. Mười năm liền chúng không động tới một ngón tay của bạn, chúng chỉ đơn giản để lại cho bạn duy nhất một màu đen tựa hư vô, và mặc bạn thỏa sức khai phá vũ trụ bên trong mình, đương nhiên thuốc thang luôn duy trì đủ để giúp bạn không cán qua mốc hoàn toàn mất đi thần trí. Mười năm này, nghỉ ngơi đối với gã trở thành một hình thức tra tấn hay như giấc ngủ cũng hóa một nỗi đau. Thế cho nên trong suốt đêm trắng trằn trọc đầu tiên, chiếc giường chăn ấm đệm êm này quả thực không khác gì một cái đầm lầy đang há mồm chực chờ nuốt chửng thân hình trai tráng của gã. Mọi xúc cảm dễ chịu vừa nhen nhóm dường như đều lập tức bị cái hố đen trong lồng ngực rút trọn, Mukuro đã phải liên tục trở mình để khỏi thấy như đang bị lún sâu cho tới chết. Phụ họa cùng sự bứt rứt ám ảnh đó là dàn loa âm tường ngu xuẩn được giấu ở góc xó xỉnh nào đấy dìu dặt phát đi phát lại một chuỗi những bản giao hưởng thổ tả mà Chrome tin rằng có tác dụng an thần vô cùng hữu hiệu. Tìm mãi không ra cách tắt nhạc nên Mukuro những tưởng phát điên lên tới nơi và tính toán hay là đập nhà để tất cả im mẹ luôn đi cho xong. Nhưng rồi sau vài lần cố gắng hít thở sâu, gã tựa vào mép giường và châm một điếu thuốc, tự nhủ phát giận giờ cũng chẳng có nghĩa lí gì. Bởi vậy trong đêm thứ hai và đêm thứ ba, gã chấp nhận từ bỏ việc tranh đấu với cái giường và dàn loa hiện đại, ê chề nhận thua bằng cách uể oải ngồi trên ghế bành thưởng thức nhạc cổ điển trong vẻ trầm tư. Một tay đỡ thái dương, gã thẫn thờ nhìn qua vách kính sát trần, trông ra khoảnh sân ngập hoa. Tổ hợp mà gã chẳng nhận ra được là gồm những cái giống vớ vẩn gì ngoài mấy khóm hồng nhung đỏ rực như máu bên mé trái và một bè hướng dương kệch cỡm vàng ệch đối xứng bên tay phải, dưới trăng sáng hài hòa tạo nên sắc màu tương phản đẹp đẽ của một đĩa trứng xào cà chua rắc rau thơm. Mukuro chẳng biết đêm dài bao nhiêu, lâu lắm rồi gã chẳng còn buồn ngó đồng hồ vì thời gian là thứ dư dả nhất trước giờ gã có. Tuy nhiên nếu hỏi thì ước chừng đâu đó cỡ quá nửa chai whiskey và một bao thuốc lá loại nặng, đủ để tất tần tật mọi thứ chuyện cũ từ to tát tới tầm phào cứ thế chạy dài như đoạn phim câm trong tâm trí. Mukuro hi vọng nghĩ ngợi linh tinh một hồi theo cái kiểu đồ đàn bà ủy mị thì cơn mê sẽ ập xuống mình như thể đột ngột bị ai đấy phủ lên mặt một tấm khăn đen, nhưng khi gã rời mắt khỏi đốm lửa trên điếu thuốc đã tàn thì sương cũng tan và mặt trời soi rọi. Rèm cửa vẫn chưa được kéo từ đêm trước, bên ngoài kia là trời cao xanh biếc, nắng sớm đạt độ chói hoàn hảo để một người mất ngủ nhiều đêm phải nheo mắt chửi thề.
Thế nên gã chửi thề thật.
Chrome thận trọng gõ cửa vào độ bảy giờ ba mươi mỗi sớm. Suốt ba ngày ròng Mukuro giả chết, mặc cho con bé e dè lại gần mình với bữa sáng trên tay mà chẳng buồn cất lời chào hỏi. Gã có chút không hài lòng với nó, thực ra là không hài lòng với dàn loa, nhưng vẫn là do nó. Mukuro vẫn ngồi tựa ghế bành như một vị vua tử thủ với ngai vàng. Cánh cửa khép lại sau lưng gã, phong kín một vương quốc rã rời. Chrome đặt khay ăn lên bàn trà, vừa rót cà phê vừa dè dặt nói "trông ngài tệ quá" với một giọng điệu vô cùng xót xa. Gã liếc nhìn đứa em thân mến của mình qua mấy cọng tóc mai lòa xòa trước mắt, chẳng biết hồi đáp thế nào cho phải. Nên biết rằng chẳng ai có thể đẹp trai ngời ngời sau một đêm cùng lúc bị hiếp dâm cả thị giác lẫn thính giác. Tuy nhiên không ngất xỉu được trên cái giường thượng đẳng kia thì đúng là lỗi của gã. Tụi nhỏ xét cho cùng cũng chỉ là có ý tốt thôi. Mỗi lần mấy đứa Kokuyo hành động ngu xuẩn thì gã lại tự nhủ như thế. Vậy nên gã ừ một tiếng đáp lại. Chrome nấn ná như thể chờ để được nghe thêm gì đó. Bốn mắt đối nhau, Mukuro tiêu điều nhìn con bé, thật tình không biết phải nói gì. Thế giới hòa bình, kết thúc phân tranh, gã nhận ra mình đã chẳng còn lời gì để nói. Sau một tiếng thở dài không biết của ai, Chrome cúi mặt rời đi, hình như lại khóc.
Sau khi ăn tạm ba miếng bánh mì trứng Benedict, tu nốt nửa
chai rượu tráng ruột và ráng ợ lên một hơi dài toàn là mùi vị chua loét của dịch
dạ dày, Mukuro cuối cùng cũng ngủ gục được với một cơn mơ mà trong đó gã thấy
mình bị bao bọc bởi một cụm mây đen khét lẹt hơi men và khói thuốc. Cổ họng khô
cháy, đâu đấy gã nghe như có tiếng sấm chớp đùng đoàng, vậy mà mãi trời chẳng đổ
cơn mưa. Chốc lát Mukuro tưởng đại dương đã cạn khô, sau đấy lại nghĩ hay là lũ
mọi giám ngục tính xử tử gã nên rút mẹ ống thở ra mất rồi. Mãi cho tới khi mở mắt
ra lần nữa, ác mộng bay biến, trời vẫn nắng chói chang và Mukuro đột nhiên bỗng
thấy sao mà quá đỗi chán chường, mọi sự.
Sau ba ngày chịu đựng (chịu đựng những gì thì chính gã cũng không biết, có lẽ là tất cả mọi thứ hiển hiện xung quanh lúc bấy giờ), Mukuro rút cuộc đầu hàng bằng việc lặng lẽ tháo chạy khỏi căn biệt thự đầy ắp tình thương, nơi có khu vườn xấu xí, âm nhạc chẳng ra gì thêm với sự quan tâm thái quá của ba đứa đàn em. Mọi việc bị đẩy lên tới đỉnh điểm khi sáng hôm đó chúng thậm chí đã mời cả bác sĩ. Lại một chủ ý tốt đẹp xuất phát từ lòng bác ái vô bến bờ của Chrome nhưng cũng kết thúc tuyệt đối không ra gì, bởi người đến là Shaman. Như mọi khi, nếu bệnh nhân là đàn ông thì tên khốn này chẳng thiết tha gì thăm khám. Hắn coi ba gã đàn ông còn lại như vô hình và chỉ chuyên tâm đò đưa Chrome với lí do tìm hiểu bệnh sử. Mukuro ngồi kế bên, im lặng theo dõi bản tin vắn về chiến sự ở vùng Trung Đông phát trên TV. Vì gã cứ liên tục đốt thuốc hết điếu này tới điếu khác nên chẳng mấy chốc phòng khách khét như một cái lò hun và chuông báo cháy thì nhấp nháy chỉ chờ được ré lên. Tới khi Chrome không nén nổi phải ho sù sụ thì Ken cũng bắt đầu không sao chịu nổi nữa. Cậu ta nhấc mông dậy nói đi lấy chút rượu vang nhưng tất cả đều nghe được tiếng mài móng sắt soàn soạt dưới bếp. Shaman rút cuộc thôi nghiên cứu tỉ lệ cơ thể của Chrome và ráo hoảnh bảo với con bé rằng sếp nhà cô có đầy đủ triệu chứng của căn bệnh trầm kha, kết hợp với máu khổ dâm vốn sẵn trong người, bây giờ được sống nhàn tản quá quen không nổi và cứ tích tụ lại thế này thì nguy hiểm lắm đấy.
“Hay là đêm nay thử trói một cô em bưởi bự quăng thẳng
lên giường của gã xem sao?”
/.
Suốt chiều và đêm hôm đó, phỏng theo trí nhớ sứt sẹo của
mình về đường xá, cộng thêm sự trợ giúp nhập nhằng vì mất tín hiệu của GPS,
Mukuro lái xe thẳng một mạch tới trụ sở Varia, dù chính gã cũng chẳng biết để
làm gì. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên gã thấy có lẽ mình nên gặp Fran
một lát, đằng nào thì cũng chưa biết phải đi đâu. Dọc đường tới đây hình như gã
đã ngủ gật trên xe một lúc và kịp thời tỉnh lại khi cảnh sát giao thông đang
cho gọi đội cứu hộ chuẩn bị kéo cả xe cả người về trụ sở. Lúc bấy giờ Mukuro mới
biết mình đã nhấn ga chơi thẳng vào hàng rào an toàn tại một đoạn đường đèo bên
miệng vực, đầu gã nện vào chính giữa volant nhưng may phước là chỉ bị chấn động
nhẹ và nổi một cục u to như cái sừng trên trán. Khi biết gã không sao, cảnh sát
muốn Mukuro theo họ về làm tường trình. Gã đã lịch sự từ chối rồi nhưng không
được, cuối cùng Mukuro buộc phải nện xỉu cả hai tên cớm, còng tay chúng vào đoạn
hàng rào gãy rồi một lần nữa nghênh ngang lái chiếc xe tàn tật rời đi. Khúc nhạc
đệm nho nhỏ này khiến hành trình đày đọa này bị kéo dài tới tận gần trưa ngày
hôm sau. Gã những tưởng thế là đã đủ tồi tệ lắm rồi nhưng lại không. Sau khi lết
cái xe khốn khổ tới được Varia trong nỗi thấp thỏm rằng nó sẽ đột ngột rò xăng nổ
banh chành, thì tại đây gã suýt chút nữa đã cạo trọc Belphegor, suýt – chút - nữa.
Bởi vì thằng lừa này đã chán sống khi nó chặn người ta lại ở cửa để hào hứng hỏi
rằng “ơ thế cái tin giật gân Mukuro
Rokudou bị trầm cảm vừa truyền đi khắp giới ngầm đêm qua này là thật hay giả
đấy”, miệng thì cười ngoác tận mang tai. Trong lúc Mukuro xả cơn giận tích tụ
đã lâu lên người Belphegor thì đám người còn lại cứ vờ vịt như không hề hay biết
hoàng tử nhà mình sắp bị người ta siết cổ gần chết. Tên nào tên nấy vẫn đang
nhã nhặn cắm đầu dùng bữa với nấm truffle và thịt bò phi lê. Mãi cho tới khi Belphegor
và gã quần nhau tới mém lật bàn ăn và một cái răng của hoàng tử văng vào giữa
bát xúp gà, Xanxus mới bực dọc rời mắt khỏi đĩa thịt của mình. Hắn chĩa cái nĩa
trong tay, từ tốn bảo mả mẹ hai thằng khốn
này không ăn thì cút. Hành động mời khách ăn cơm vừa hòa nhã lại lịch sự
này hoàn toàn vượt xa tầm hiểu biết và nhận thức của nhân loại về thủ lĩnh Varia
nên Mukuro nhíu mày dừng tay, quả nhiên ngay sau đó gã đánh hơi ngay được dáng vẻ
lảng tránh của mấy tên còn lại. Gã chẳng lạ gì cái kiểu im lặng đáng ghét này,
người ta bao giờ cũng thường không biết nói gì mỗi khi thấy thương hại người
khác. Mukuro thật tình không biết là cái lũ Varia này có nhân tính đến thế từ
bao giờ, nhưng mà mẹ kiếp rặt là Shaman đặt điều chứ gã có bị trầm cảm đâu! Tuy
nhiên thụi ngất xỉu thằng hoàng tử xong thì tự nhiên Mukuro chán chẳng buồn gây
sự thêm với ai nữa, vấn đề bây giờ không phải gã có chấp chúng hay không mà phải
xem chúng có muốn chấp gã không kìa.
Thấy gã cuối cùng cũng dừng tay, Fran làm dấu thánh trước khi chạy tới bên Belphegor, mau lẹ tiến hành một loạt thao tác kiểm tra chỉ số sinh tồn. Sau khi chắc chắn tên cộng sự thân mến của mình chưa chết hẳn, nó ra hiệu cho đám cấp dưới nhanh tay khiêng người đi cấp cứu cho khuất mắt. Xong xuôi đâu đấy thằng bé phủi tay, chầm chậm nhìn sang Mukuro. Nó hỏi thầy ăn gì chưa thì gã cấm cảu đáp vừa mới ăn đòn xong. Fran không biết phải nói gì, chỉ thế à một tiếng, nguyên băng Varia mắt nhắm tai ngơ vẫn đang tiếp tục giả mù giả điếc ăn cơm cứ như thể đây chỉ là một giấc mơ và chúng chưa từng trông thấy gã. Mukuro trông mà chỉ muốn xiên cho mỗi thằng một kích thủng ba lỗ trên dạ dày. Mẹ nó nữa, bộ tịch đến thế là cùng.
./
Mấy ảnh chỉ là có
ý tốt thôi. Fran nói với Mukuro. Gã không cho là đúng nhưng đôi co cũng chẳng được
tích sự gì. Gã nằm ườn ra chiếc tràng kỷ, mệt đến chẳng buồn động cựa, mặc xác
cho thằng bé thích nói gì thì nói. Fran cũng chẳng ngại ba hoa một mình. Nó rót
cho gã một ly cognac pha đá xong thì than dăm ba câu về thời tiết rồi lân la hỏi,
có phải thầy đã đi mà chẳng nói tiếng nào với mấy kẻ ở Torino hay không thế. Mukuro
che mắt uể oải ờ một tiếng. Nó bèn kể tiếp rằng rằng sớm nay bà chị độc nhãn đã
hốt hoảng báo tin cho tất cả các chi nhánh. Làm
ơn hãy để mắt tới Mukuro-sama – nguyên văn. Tay bác sĩ dọa rằng người trầm
cảm nặng là hay nghĩ quẩn lắm nên ba hồn bảy vía của Chrome bay tuốt lên mây. Squalo
suýt nữa đã nhổ vào mặt Chrome, đấy là nếu người ta có thể nhổ nước bọt tầm xa
như kiểu đánh điện đường dài. Đội trưởng khinh bỉ nói đúng là đầu óc của đám
đàn bà rồi cúp điện thoại. trầm cảm cơ à,
mẹ kiếp lại còn nghĩ-quẩn-hẳn-hoi. Mukuro
im lặng. Gã chẳng biết mình nên có cảm tưởng gì khi nghe xong. Mukuro Rokudou
không bất tử nhưng cũng gần như thế. Ai giết được gã? Làm sao để gã chết? Năm
năm trong khu thí nghiệm. Mười năm Vindice. Có bao nhiêu người sống sót đợi ra
khỏi Vindice, một đêm đen dưới đại dương lại bằng bao nhiêu ngày dài trên mặt đất?
Hết thảy tối tăm ấy, trơ buồn chỉ có mình gã biết.
“Thế— thầy ở lại đây chứ?” Fran bất chợt hỏi, câu hỏi khiến
Mukuro mềm lòng. Ơn trời vì học trò của gã là một đứa bé có gương mặt cả đời vô
cảm. Thỉnh thoảng gã thấy nó phiền toái và ngu ngốc, thỉnh thoảng gã thấy không
ai thích hợp hơn nó để làm một người lắng nghe. Vì thế gã bảo với nó rằng
không, gã đương nhiên sẽ không ở lại Varia, nhưng trước mắt gã chẳng biết nên
đi đâu cho phải.
Mukuro thật không biết sẽ làm gì kế tiếp. Người ta chỉ biết
mình phải làm gì khi có mục tiêu. Cuối cùng thì gã cũng ra tù, mọi tranh chấp
giữa các gia tộc tạm thời ngã ngũ. Gã tự hỏi trước đây mình muốn gì khi không
ngừng nghĩ cách khoáy vào vũng nước đục. Hủy diệt thế giới ngầm, dẹp sạch tất cả
các tổ chức khoa học đen, trả thù nhân loại,
hình như niên thiếu Mukuro từng muốn mấy điều ngớ ngẩn như thế. Phải nỗi bây giờ
gã mệt rồi, không nói dối, gã mệt thật, cái mệt của một người trưởng thành bỗng
chốc không tìm ra phương hướng. Vindice đã bào mòn phần nào những góc cạnh của
gã và chẳng ai có thể kiên trì mãi với những ấu trĩ viển vông. Hiện giờ gã có tự
do cùng rất nhiều thời gian, nhưng thời gian cũng là thứ làm cho người ta kiệt
quệ. Không còn kiên trì nữa, cũng không còn giấc mơ nữa.
Tại sao gã không quay lại Namimori?
Câu hỏi này ác hiểm tới độ trong giây lát Mukuro không kịp
phản ứng. Namimori. Gã lặp lại trong
vô thức, ngậm điếu thuốc bên khóe miệng, nheo nheo mắt liếc nhìn Fran qua làn
khói mờ vẻ uy hiếp. Nhưng Fran chẳng sợ gì gã, vẫn giương mắt ếch lên đợi câu
trả lời. Quá lớn để chơi trò giả ngu nên gã đành hỏi ngược nó rằng lại đánh hơi
thấy cái gì rồi phải không. Fran nhún vai, đều đều giọng bảo đám Vongola cứ
đinh ninh thầy mất tích là đi tìm Hibari Kyouya, thế là nửa đêm dựng hắn ta dậy.
Mukuro nghĩ nghĩ gì đó, như cười như không, từ chỗ gã
đang nằm ngước lên chỉ thấy trời xanh bên ngoài cửa sổ, khói thuốc bay lên cũng
xanh đến lạ kì.
“Có nói gì không?” Gã hỏi.
“Nói gì được. Thấy bảo là thằng cha cúp máy đi ngủ luôn”
Fran nghĩ nghĩ một chút rồi bổ sung “Nhưng kể mà có thể giết người qua điện thoại
được thì chắc cũng cố giữ máy thêm vài giây đấy”
Lần này nghe xong thì Mukuro cười thật.
/.
Hibari Kyouya liên quan tới một vài ký ức cũ, hầu hết với
gã đều là sự đáng vui. Mukuro cũng từng muốn tính rõ ra chuyện giữa hai người
nhưng nhận ra điều ấy chẳng có tí nghĩa lí nào cả chẳng để làm gì cả. Tất cả bọn họ gặp nhau tại Namimori
vào cái độ mười lăm mười sáu tuổi gì đấy, trong đó có gã và có cả cậu ta. Sau
này tất cả bọn họ đồng loạt rời đi, bỏ lại gã vẫn kẹt cứng dưới đáy đại dương,
còn cậu ta thì một mình ở lại Namimori như thể muốn biến chính mình thành cái
bóng. Khoảng thời gian mười năm ở giữa hai mốc đó gã cũng chẳng nhàn rỗi gì như
người ta vẫn tưởng. Vụ một mình đánh tới Millefiore khiến gã gần mất nửa cái mạng,
nửa còn lại khốn khổ khốn nạn giành giật với Vindice. Bọn chúng giam người ta lại
không phải chỉ để mà chơi và Mukuro cũng chẳng hề ngoan ngoãn ngủ yên mười năm
ròng nhưng giờ phút này nhắc lại cũng chẳng để làm gì, đằng nào thì cả thời trẻ
trai của gã đều đã trọn vẹn cống hiến từng ngày từng tháng cho ngục tù thăm thẳm.
Nói tóm lại, bọn họ rất lâu rồi không còn liên hệ. Kể từ khi Mukuro thôi chủ động
tìm cậu ta, Hibari dường như cũng bặt vô âm tín.
Duy nhất một dạo từng nghe phong thanh Hibari đang để mắt tới Chrome nên gã cũng thuận miệng hỏi xem thực hư thế nào. Ai dè con bé nghe xong thì bày ra cái vẻ kinh hãi. “Giữa hai người không có tư tình gì cả” nó nói giọng ấm ức, vẻ tổn thương “Ngoài công việc ra chuyện riêng tư nhất Hibari-san từng đề cập đến là hỏi xem em có còn liên hệ gì với Mukuro-sama nữa hay không”. Gã cười cười bảo việc gì phải thế, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Nếu họ có chuyện gì thật thì gã biết mình chắc chắn sẽ giết phứt cả hai, thậm chí là giết luôn cả bất kỳ đứa nào dám đứng ra ngăn cản. Bất kể dẫu có phải chết hay quay lại Vindice lần nữa cũng không sao, đằng nào việc ấy mà xảy ra thì ngày đó gã cũng chẳng còn gì để mất nữa, chẳng còn quái gì mà phải nuối tiếc.
Chrome có vẻ cũng tự biết điều đó, đôi mắt con bé nhìn gã khi đó đến là buồn.
Nhưng may mà không có gì xảy ra, Mukuro cũng chưa từng
quay lại Namimori một lần nào, đã bảo là gã bận. Tới giờ lâu ngày chẳng gặp, từng
ấy năm trôi qua không biết người đẹp giờ ra sao, độ này rảnh rang thì ăn chay
hay ăn mặn, lấy vợ đẹp sinh con khôn hay chưa hay vẫn ở vậy nuôi chim. Gã hi vọng
là chưa. Nếu có con rồi thì hay là gã bắt cóc oắt con đó về chơi cho bõ ghét. Tại sao gã chưa từng quay lại Namimori?
Namimori.
Mukuro nằm dài trên ghế, lẩm nhẩm từ này dễ phải cả trăm lần, sau đó gọi tên
Hibari Kyouya thêm một trăm lần nữa. Gã nhắm mắt để không bị sắc màu trầm buồn
tẻ nhạt trước mặt chi phối, trong đầu dần hiện ra đen thẳm một vùng tối mênh
mang. Chẳng bao lâu sau khung cảnh dần rõ nét, gã thấy trước mắt những mảnh tường
sụp, vũng nước đọng sau mưa, lũ chuột chạy dọc theo những đường ống dẫn. Hoang
tàn này gã còn chưa quên, bắt đầu đi dạo vòng quanh theo trí nhớ. Tiếng bước
chân vọng lại trong hàng lang trống trải khiến Mukuro không rõ đây là tưởng tượng
hay ảo ảnh của gã thật sự đang xuất hiện tại nơi đây. Kokuyo vẫn luôn ẩm thấp
và tối tăm, nhưng hễ nhìn qua một khung cửa sổ bất kỳ sẽ thấy bên ngoài kia là từng
trảng hoa anh đào nở rộ, đẹp đến lóa mắt. Lúc bấy giờ hẳn đâu chừng độ cuối tháng
tư. Mukuro phát hiện ra khiến mình hoài niệm nhất ở Namimori là hoa mùa xuân,
chưa nơi nào gã đi qua mà mưa hoa vào mỗi đợt gió lên dịu dàng nhường ấy. Mà thực
ra thì gã chưa từng thấy mưa hoa ở một nơi nào khác. Cuộc đời ảm đảm của gã
không nhiều cơ hội được thấy hoa. Thế nên đôi khi Mukuro không biết cái gì năm ấy
đã làm cho mình ngất ngây, người đứng dưới tàng cây hay hoa rơi trên vai áo?
Tại sao tới giờ gã vẫn chưa quay lại Namimori?
Điếu thuốc cháy tới sát ngón tay bỏng rát khiến gã hơi giật
mình. Fran nhíu mày, hỏi thầy vừa mơ gì thế. Mukuro không nhìn tới nó, chỉ nhỏm
dậy dập tắt đầu lọc rồi quăng vào thùng rác. Chính gã cũng không biết vừa rồi
là mơ hay thực. Fran chống má, nghiêm túc nói thầy đi đi, không muốn chết thì
coi như giết thời gian, muốn chết thì hãy để thời gian giết mình, cũng đáng lắm
chớ đùa. Mukuro nhếch mép cười, bảo con nít ranh thì biết cái gì là đáng cái
gì không. Chẳng ngờ thằng nhãi này lại mặt dày mày dạn, nó vỗ vai gã bảo thôi
nào thầy ơi cố lên.
“Người ta không
thích mình thì cũng có sao đâu, người trong giang hồ mình quan trọng là mục
đích, liêm sỉ trước nay xếp cuối cùng”.
Gã nghe hết câu, suýt nữa thì vặt luôn cái đầu ếch của
nó.
Mukuro chợp mắt được một chút sau khi Fran rời đi, tới
khi tỉnh lại đã là cuối chiều. Hai huyệt thái dương vẫn còn giật binh binh
nhưng đã tốt chán so với lúc ở biệt thự. Tuy không tính là ngủ ngon nhưng ít nhất
gã đã ngủ được, nhờ cái gì thì chẳng quan trọng. Dù sao đi nữa, Mukuro cũng đã
tự quyết định là sẽ đi Namimori. Ngẫm lại thì hình như mỗi lần không biết phải
đi đâu, làm gì là gã lại quanh quẩn về nơi đó, trước đây bao giờ cũng thế.
Fran chuẩn bị cho gã bữa ăn nhẹ, nói là nhẹ nhưng đám người
Varia này hốc thịt bò cứ như thể xế hộp chỉ nhận xăng. Mukuro kén ăn, nhìn miếng
bít tết chín ba phần trên đĩa mà ngấy đến tận cổ. Trong lúc gã còn đang chán
ghét thi gan với miếng thịt, Fran nói rằng Squalo đã giúp gã lên xong lộ trình và
chuẩn bị đủ giấy tờ tùy thân rồi đấy. “Ảnh tử tế nói không cần thầy cảm ơn đâu”. Có điều Mukuro chỉ
được một vé thương gia hạng nhất chứ không được hưởng đãi ngộ chuyên cơ. Varia
bảo chúng không dư tiền, nhất là tiền chi cho người ngoài như gã. Thằng bé còn
muốn soạn thêm chút hành lí cá nhân, bét ra cũng tút lại cho ông thầy mình một bộ
cánh lành lặn chỉn chu nhưng Mukuro dốc hết nửa chai vang đỏ cho miếng thịt khỏi
nghẹn ở cổ xong thì im im xô ghế đi thẳng. Fran oán thán đuổi theo sau, lầm bẩm làm sao mà càng già càng khó chiều thế.
Gã nghe được nhưng chán chẳng buồn chấp. Bởi ngay lúc
đang rảo bước băng ngang qua cửa phòng họp chính đang mở toang, hơn kém một
giây nữa thôi là Mukuro đã ăn trọn một cái gạt tàn muốn nứt sọ. Gã buột miệng
chửi con mẹ nó, bực bội ngó vào xem liệu có phải lại thằng nào muốn thử độ trầm
cảm của mình nữa hay không nhưng mà không.
Chuyện là, nguyên băng Varia đang họp, gã chẳng lạ gì cái
đám thất phu này, hễ họp hành là lại kiểu sắp sửa xé xác nhau ra tới nơi. Cứ ló
đầu vào nhìn thì biết, gã có quá lời đâu.
Trong phòng lớn, sáu bảy gã đàn ông ngồi quây quanh cái
bàn tròn, vũ khí quăng la liệt trên bàn để chặn giấy. Mào đầu là Squalo ném tập
báo cáo trong tay vào giữa mặt Leviathan, mắng đồ óc bò làm đâu hỏng đó. Mukuro
dám cược mạng là pha gạt tàn bay vừa rồi chính là do gã. Levi đương nhiên chẳng
xá gì dăm ba tờ giấy không đủ gãi ngứa, vẫn gân cổ khẳng định mình chẳng làm gì
sai. “kể cả có dốt nát thì ông đây vẫn được cái trung thành”. Lussuria ngồi kế
bên tuốt găng tay giáng ngay cho hắn một phát tát đẳng cấp, bảo trung thành mà
còn cãi lệnh à, nhớ lại xem người ta thuê tụi mày đi ám sát hay đi đánh cướp.
Marmon ngồi một mình một ghế, lùn tới chỉ thấy mỗi nửa cái đầu nhô lên, giọng
trẻ con lúng búng chửi chó chết chưa, thuận tay làm cả hai cho tăng độ khó chứ
làm gì mà phải căng, từ giờ chúng ông không ăn cướp nữa, thằng nào thiếu tiền
thì tự in ra mà tiêu nhé? Squalo gầm lên tuốt kiếm, coi vẻ sắp sửa chém ngọt bé
lùn ra làm hai. Belphegor vừa ôm cái cổ ban trưa bị Mukuro bẻ trật vừa cười
hich hích, luôn miệng xúi ngứa mắt thì đánh nhau đi, xoẹt một phát chết gọn cho
nhanh chứ nói lằm nói lốn, lâu lắm chưa được đánh một trận ra hồn. Duy có
Xanxus ngồi giữa căn phòng từ đầu chí cuối đen mặt ngồi nghe, thuốc lá rít hết
điếu này đến điếu khác, cứ hết một điếu lại đập bàn quát im hết ngay mẹ kiếp lũ lợn này các kiểu nhưng vô hiệu. Nội bộ Varia
có vẻ như thật tâm không thằng nào sợ thằng nào, đương nhiên trừ lúc Xanxus phát
bệnh tiến hóa thành siêu saiya. Khi mà thằng cha sôi máu đến mức lên đạn xành xạch,
giơ súng qua đầu chuẩn bị bắn chỉ thiên thì chúng cuối cùng cũng phát hiện ra
Mukuro đang đứng ngoài dự thính, nghe đến là chăm chú.
Tất cả đột ngột im lặng, cứng ngắc nhìn hắn như thể giữa
cao trào buổi party đầy tháng của Aurora thì gặp phải Maleficent. Mukuro nín cười,
xua tay nói tiếp tục đi, anh em cứ tiếp tục, vào xin điếu thuốc rồi đi ngay
đây. Cả đám vẫn nín thinh như đã trúng lời nguyền. Belphegor ngoác miệng định
nói gì đó nhưng Lussuria nhanh tay vặn trật quai hàm của hoàng tử khiến nó đau
ngất xỉu ngay tại chỗ. Rút cuộc Xanxus vẫn ra dáng thủ lĩnh, gã bình tĩnh ngồi
tại chỗ ném cho gã hộp cigar mini trước mặt, hung dữ nói cút mẹ mày đi. Đây cũng xem như là một trong những câu lịch sự mà gã
có thể thở ra suốt kiếp làm người này nên Mukuro rộng lượng nhếch mép ờ một tiếng.
Giây lát gã lại ngoắc ngón cái ra chiều thiếu lửa và ai đó thảy tới một chiếc
zippo. Gần hai chục con mắt vẫn đổ dồn vào gã, không khí tĩnh lại theo cái kiểu
mà người ta thường hay nín thở khi chờ cắt dây một quả bom đang đếm ngược.
Mukuro bình tĩnh áng chừng trọng lượng bao thuốc, lại ngắm
ngắm vuốt vuốt chiếc bật lửa bằng vàng có khắc chìm gia huy Vongola, hàng gia
truyền cơ đấy. Gã tặc lưỡi tỏ ý khen ngợi thế rồi người ta thấy gã thản nhiên
thả cả hai vào túi quần, vỗ mông mấy cái ra chiều cảm ơn rồi quay lưng đi thẳng.
Trên dưới Varia chết lặng mười giây, đủ thời gian để Mukuro thong dong ra ngoài
và dùng chân đá cửa. Một tiếng rầm nặng nề vang lên, công dụng còn hơn chuông gọi
hồn. Mười giây sau, công chúa ngủ trong rừng bừng tỉnh khỏi giấc mộng trăm năm, từ
bên trong vọng ra âm thanh xả súng điên loạn của Xanxus. Mukuro nghe tiếng đùng
đoàng, day day tai tự hỏi không biết có khiến thằng nào nát sọ oan uổng không. Fran
liếc nhìn gã, nói không chết được đâu, hiếm hoi thấy giọng nó nồng một mùi mỉa
mai, dăm viên đạn lạc, thủng ruột vỡ gan
thôi là cùng.
Mukuro nhướn mày ngoái đầu nhìn Fran, cười cười hỏi nó ở lâu thành quen rồi đấy ư, coi đây là nhà thật rồi đấy?. Fran cụp mắt, có vẻ giận,
trầm trầm bảo cái xe thể thao ban sáng bị kéo thẳng ra bãi phế liệu rồi, thôi
thì thiệt thòi thầy chịu khó ngồi taxi ra sân bay được không?
.Hết/P1


Comments
Post a Comment