To the moon and never back

Tớ thấy mình dưới phố, trong giấc mơ trưa nay, mặc một chiếc váy đen, bên ngoài trùm tấm chăn bông tớ thường ôm khi ngủ. Ừ, một cái chăn, và cứ như như vậy đi ngang nửa thành phố. Tớ muốn mua một cái áo khoác thay vì cứ phải quấn chăn. Mọi cửa hàng đều đóng cửa gần hết, tớ tìm mãi mới thấy một khu mall. Chỉ có năm tầng lầu, thế mà tớ bị lạc trong đó. Góc thang máy, người ta chen nhau đứng, ép tớ không thở được. Hai người phụ nữ luôn miệng chửi tục, một đôi vợ chồng già, thêm chiếc xe lăn không thể gấp gọn. Tớ trốn dưới lớp chăn, tưởng mình bẹp rúm như tờ giấy. Rồi chuyển cảnh, tớ tìm được lối ra, một cánh cửa thoát hiểm dẫn ra cổng sau đối diện với bức tường màu xám. Hình như lúc này tớ làm mất cái chăn rồi, không thấy nữa, chỉ còn lại cái váy đen. Là loại váy hai dây, vải satin được may rất đẹp, kiểu dáng khơi gợi trước nay tớ chưa từng dám mặc. Tắt nắng rồi nên trời trở lạnh, tớ đứng trước bậc thang rất lâu mà không bước xuống, nghĩ xem bây giờ nên mở điện thoại tra lộ trình tuyến bus để về nhà hay là đi đâu tiếp. Ở nhà buồn tẻ lắm, cũng chỉ có một mình. Tớ tự nhủ hôm nay không muốn đi ngủ vào lúc tám giờ tối, nhưng chẳng còn chỗ nào để đi nữa. Chần chừ như thế mãi, tớ đâm nghĩ giá mà có điếu thuốc. Nói giá mà bởi vì tớ bỏ hẳn rồi, lâu lắm không còn đụng tới nữa. Khi đó là xế chiều, mặt trời đã lặn, mọi thứ xám xịt, ảm đạm và tái tê như khuôn mặt một người xanh xao đau bệnh. Cuối cùng tớ cũng chịu nhấc chân đi. Tớ rẽ trái tính tìm cửa hàng tạp hóa cuối phố, nhưng mà bức tường bao dài quá, còn rào gai lởm chởm, đi men theo mãi mà không tìm thấy đường ra. Thấm mệt thì tớ ngồi thụp xuống. Tớ buồn kinh khiếp. Lâu rồi tớ không thấy mình buồn đến thế, và rồi tớ tỉnh dậy. Những giấc mơ, cậu ạ. Đôi khi qua những cơn mơ người ta mới biết tâm hồn mình vẫn còn đau đớn.


Nếu giấc mơ ấy thật là mơ về cậu, hoang lạnh như thế, buồn bã như thế, tớ làm gì được cho cậu đây? Quá lắm tớ chỉ có thể khóc thương cho cậu, nhưng mà cũng chẳng ích gì. Chúng mình nào đã từng cho nhau gì hơn ngoài những dư thừa thương hại.

Phải thế nào mới đi hết vùng mơ?



Comments

Popular Posts