Trích dẫn An Ni Bảo Bối
“Trong sâu thẳm nội tâm, bạn luôn tỉnh táo biết rằng, lúc nào là bắt đầu, lúc nào là kết thúc. Thời gian cũng sẽ nhắc nhở bạn bằng phương thức của nó. Như thế xem ra, đủ kiểu quanh co thăng trầm trong quá trình, giống như một cơn ảo mộng không thể trốn tránh. Hiện tại, bạn chỉ cần huấn luyện bản thân thấu hiểu, khi nào là đang nằm mơ, mơ thì cuối cùng sẽ tỉnh, do đó nỗi nghi hoặc hay hoang mang trong mơ hoàn toàn không đáng lo sợ. Vậy là đã đủ rồi.”
"Trước giờ không cùng với nhiều người ồn ào ăn sinh nhật. Cảm thấy sinh nhật không đáng ăn mừng, cũng luôn cảm thấy đây là chuyện chẳng liên quan đến người khác. Nó càng giống như chỉ là một ngày dùng để nuông chiều bản thân, một cách lặng lẽ."
"Không thể phủ nhận, lòng nhẫn nại và trân trọng của chúng ta trở nên rất ít ỏi. Những khuôn mặt xa lạ của thế gian qua lại như thoi đưa, đôi bên cũng chỉ có thể chán chường qua quýt"
“Luôn không muốn đi làm. Cũng chính vì mục tiêu đó mà rút cuộc phải ra sức làm việc. Có người từng nói, một người luôn muốn tự sát. Nhưng vì mục tiêu rõ ràng đó, anh ta lại sống được, và sống rất lâu. Tôi quên mất không biết đó có phải là lời của một nhà triết học hay từ một bộ phim Iran. Đọc được những lời lẽ mâu thuẫn logic đúng tựa đáy lòng tôi. Thế mới biết thế giới có nhiều người suy nghĩ giống nhau. Bất kể họ bị ngăn cách ra sao bởi thời gian và không gian, bởi sự sống hay cái chết. Mọi người đều sống không dễ dàng.”
"Xem một màn pháo hoa, cuối cùng ngửa mặt xem mãi đến mỏi cổ nhức mắt. Gió rất lạnh, thế là chúng tôi quyết định phải về nhà nghỉ ngơi. Tìm bờ vai ấm áp, thấy mình già đi, sức lực và năng lượng dần dần không đủ. Thế là chúng tôi quyết định không yêu nhau nữa.
"Trước giờ không cùng với nhiều người ồn ào ăn sinh nhật. Cảm thấy sinh nhật không đáng ăn mừng, cũng luôn cảm thấy đây là chuyện chẳng liên quan đến người khác. Nó càng giống như chỉ là một ngày dùng để nuông chiều bản thân, một cách lặng lẽ."
"Không thể phủ nhận, lòng nhẫn nại và trân trọng của chúng ta trở nên rất ít ỏi. Những khuôn mặt xa lạ của thế gian qua lại như thoi đưa, đôi bên cũng chỉ có thể chán chường qua quýt"
“Luôn không muốn đi làm. Cũng chính vì mục tiêu đó mà rút cuộc phải ra sức làm việc. Có người từng nói, một người luôn muốn tự sát. Nhưng vì mục tiêu rõ ràng đó, anh ta lại sống được, và sống rất lâu. Tôi quên mất không biết đó có phải là lời của một nhà triết học hay từ một bộ phim Iran. Đọc được những lời lẽ mâu thuẫn logic đúng tựa đáy lòng tôi. Thế mới biết thế giới có nhiều người suy nghĩ giống nhau. Bất kể họ bị ngăn cách ra sao bởi thời gian và không gian, bởi sự sống hay cái chết. Mọi người đều sống không dễ dàng.”
"Xem một màn pháo hoa, cuối cùng ngửa mặt xem mãi đến mỏi cổ nhức mắt. Gió rất lạnh, thế là chúng tôi quyết định phải về nhà nghỉ ngơi. Tìm bờ vai ấm áp, thấy mình già đi, sức lực và năng lượng dần dần không đủ. Thế là chúng tôi quyết định không yêu nhau nữa.
Không cần nghĩ đến. Dù là nỗi nhớ thoáng qua. Bất cứ ai, mất đi một người khác, đều sẽ sống y như trước đó. Ủ ê chua xót là chuyện thuộc về hoài niệm. Nhưng lãng quên càng nhẹ nhõm.
Chẳng phải dạng như bạn nghĩ. Tình cảm tha thiết, xưa nay đều không bền bỉ."
"Anh nói, hy vọng đến lúc ba mươi tuổi, sẽ không cô độc như hiện tại. Suốt ngày một mình một bóng. Là nỗi cô độc thiếu thốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Chẳng phải dạng như bạn nghĩ. Tình cảm tha thiết, xưa nay đều không bền bỉ."
"Anh nói, hy vọng đến lúc ba mươi tuổi, sẽ không cô độc như hiện tại. Suốt ngày một mình một bóng. Là nỗi cô độc thiếu thốn chẳng có ý nghĩa gì cả.
Cô nói, em đang già đi, nhưng hiện tại vẫn cô độc như lúc hai mươi lăm tuổi. Cô độc và tuổi tác không có liên quan. Chỉ cần anh sống, thì sẽ cô độc.
Gian phòng tối đen. Cành cây trụi lủi ngoài cửa sổ kính vỡ nát. Thiết bị hiển thị của vi tính vẫn tỏa ra ánh sáng bức xạ nhợt nhạt. Trong bóng tối, cô ngồi trên ghế. Hút một điếu thuốc. Chẳng có chốn về."
“Tôi có thể được lặng lẽ ngắm em trong bóng khuất. Ngôn từ và cử chỉ của em đều rất quen thuộc trong văn chương của em. Tôi nghĩ tôi rất quen với sự lạnh lùng của em và những nguyên tắc tàn khốc vì quá thấu triệt. Nhưng tôi đoán em không có thói quen làm tổn thương tới người khác. Có lẽ em chỉ muốn bảo vệ mình. Nhưng – xin hãy cho tôi biết, tại sao? Có phải những kí ức tuổi thơ hay vì trải qua vết thương quá lớn?”
Gian phòng tối đen. Cành cây trụi lủi ngoài cửa sổ kính vỡ nát. Thiết bị hiển thị của vi tính vẫn tỏa ra ánh sáng bức xạ nhợt nhạt. Trong bóng tối, cô ngồi trên ghế. Hút một điếu thuốc. Chẳng có chốn về."
“Tôi có thể được lặng lẽ ngắm em trong bóng khuất. Ngôn từ và cử chỉ của em đều rất quen thuộc trong văn chương của em. Tôi nghĩ tôi rất quen với sự lạnh lùng của em và những nguyên tắc tàn khốc vì quá thấu triệt. Nhưng tôi đoán em không có thói quen làm tổn thương tới người khác. Có lẽ em chỉ muốn bảo vệ mình. Nhưng – xin hãy cho tôi biết, tại sao? Có phải những kí ức tuổi thơ hay vì trải qua vết thương quá lớn?”
Comments
Post a Comment