Thôi đây là đôi ba dòng vì quá lâu không viết một thứ gì, chẳng phải đã quên mà là cố tình không nhớ đến, ngoảnh đi ngoảnh lại có phải đã chẳng còn lại gì mà cũng không còn là gì?
Hết thảy đều là dối trá hết mẹ kiếp nơi đầu quả tim này ai thay thế được em dẫu cho là chia năm xẻ bảy? Đem mảnh tình giấu sâu khóa kín, tới mức có lúc tưởng đã quên mất đi nhưng cuối cũng vẫn cứ nhắc lại rồi nhớ đến. Rút cuộc là đã mang ý nghĩa to lớn như thế nào đối với nhau hả đom đóm trong đêm hè, bướm xanh trên nền xám.
Tại sao vết thương không khép miệng, tại sao lỗ hổng chưa được lấp, tại sao chỉ đỏ chưa đứt, tại sao vì em vẫn thấy buồn?
Tại sao mình lớn lên?
Comments
Post a Comment