người mơ.
Thực ra mình không mong mọi chuyện diễn ra thế này, ý mình là việc có quá nhiều thứ đang đổi thay, mình không làm sao để thích ứng. hiện tại mình mười chín tuổi rưỡi, mình không làm gì ra tiền, mình cũng không có nhiều mối quan hệ. phần lớn thời gian mình ở nhà, trên giường, đọc sách, nghe nhạc hoặc chơi game, cũng có lúc mình không làm gì cả. mình từng nghĩ mình thích cô đơn, mình cũng thích nỗi buồn, mình từng nghĩ rằng chúng thật đẹp. tuổi trẻ cho phép chúng ta nhìn mọi thứ mộng mơ hơn thực tế, bởi vậy rút cuộc khi phải trở về hiện tại mình giống như một con cá mắc cạn trên bờ biển đêm. sóng tát một cú đau điếng, thế rồi nó nằm đó và chờ đợi việc chết khô dưới mặt trời. mình không phải người bi quan, chỉ là luôn có xu hướng trốn chạy mỗi khi đối mặt với một vấn đề nào đó. loài gấu đi ngủ đông khi gặp lạnh. không ai chịu nổi mùa đông, mình không chịu nổi mùa đông. nhiệt độ xuống thấp, mùa đông chết tiệt. mọi thứ đóng băng và trở nên dễ vỡ vụn. mình muốn đi khỏi đây, tới một nơi nào không thực. chắc là chỗ của shizu và aki. mình đã quên mất lý do an anh bỏ đi, tại sao cô ấy không quay về. có lẽ bởi không đâu là nhà, không đâu bình an cả. có lẽ cô ấy sẽ lên mặt trăng, ngồi trong một cái hố thỏ. cô gái, cậu có hạnh phúc không. người ta nói tất cả chúng ta sẽ chết nếu không có tình yêu. tớ thì nghĩ ngược lại, mọi chuyện sẽ ổn thôi, chúng mình đều không cần những điều ấy. hãy trồng những chậu hoa bên cửa sổ, mùa hè cậu sẽ thấy chúng mở mắt. chuyện cũ thì bao giờ cũng thương tâm. cậu có cảm thấy khủng khiếp không, hết thảy mọi chuyện, chúng mình đâu có làm gì sai, thế mà sao tất cả cứ đi ngược thế này.
Trời à.
Comments
Post a Comment