Nguyệt thượng hải đường

Chẳng biết phải nói gì, không còn gì để nói. Tới một thời điểm nhất định, không phải cố gắng giấu nhẹm phiền muộn vào trong để chẳng phiền ai, mà là đã không còn có thể diễn đạt. Những ngày này như một chiếc hộp rỗng được đóng kín, em hay ai đó sẽ thắc mắc bên trong tôi giấu gì. Kỳ thực tôi đâu giấu gì. Tôi chẳng còn gì mà giấu.

Ngôn từ như nước chảy trôi qua mắt lưới, tất cả chúng ta đều im lặng. Hoàng hôn tím thẫm, tôi những muốn khóc trên đường về nhà, đằng sau khẩu trang, đằng sau lớp kính, dưới ánh sáng từ những ngọn đèn đường, nhưng mà không được.


Comments

Popular Posts